Người Hàng Xóm Bí Ẩn - Chương 3
Chương 3: Bí Mật Được Tiết Lộ
Thời gian trôi qua, những cuộc trò chuyện giữa Mai và Khoa ngày càng trở nên gần gũi hơn. Tuy nhiên, Mai vẫn cảm nhận được rằng có một bức tường vô hình nào đó giữa họ, một điều mà Khoa luôn giữ kín. Một buổi chiều, khi Mai về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô thấy một phong thư lạ nằm trên tấm thảm trước cửa nhà Khoa. Tò mò, cô nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Mai nhặt bức thư lên và lưỡng lự. Cô không muốn xâm phạm sự riêng tư của Khoa, nhưng cảm giác có điều gì đó bất thường. Cô định quay đi, nhưng đúng lúc đó Khoa mở cửa ra.
Khoa: (nhìn thấy bức thư trong tay Mai, hơi ngạc nhiên) “Ồ, thư của tôi à?”
Mai giật mình một chút, rồi nhanh chóng đưa bức thư cho Khoa.
Mai: (lúng túng) “À, vâng. Tôi thấy nó ở đây nên… tôi chỉ định nhặt lên thôi.”
Khoa nhận bức thư, nhìn nó với ánh mắt hơi căng thẳng, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
Khoa: “Cảm ơn cô. Đừng lo, chỉ là thư công việc thôi mà.”
Mai gật đầu, nhưng trong lòng cô có chút nghi ngờ. Cô không hỏi thêm gì nữa và quay về nhà, nhưng ánh mắt lo lắng của Khoa không thoát khỏi sự chú ý của cô.
Tối hôm đó, Mai không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Cô nghĩ về Khoa, về những điều anh chưa nói. Cô quyết định đến gõ cửa nhà anh. Khoa mở cửa, trông anh có vẻ mệt mỏi hơn bình thường.
Mai: (nhìn Khoa, giọng lo lắng) “Anh Khoa, anh ổn chứ? Tôi cảm thấy… có điều gì đó không ổn với anh.”
Khoa thở dài, ngồi xuống ghế, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra cửa sổ.
Khoa: “Mai, tôi… tôi không muốn làm cô lo lắng. Nhưng có lẽ cô xứng đáng biết.”
Mai bước vào và ngồi đối diện với Khoa, im lặng chờ anh nói.
Khoa: (giọng trầm xuống) “Tôi từng có một gia đình. Một gia đình hạnh phúc… cho đến một ngày tai nạn xảy ra. Tôi mất hết… vợ và con gái tôi… chỉ trong chớp mắt. Từ ngày đó, tôi không thể ở lại nơi đó nữa, không thể đối diện với ký ức đau buồn.”
Mai nhìn vào mắt Khoa, cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong từng lời nói của anh. Cô không biết phải nói gì, nhưng cô hiểu được sự mất mát mà anh đã trải qua.
Mai: (giọng nhẹ nhàng) “Tôi rất tiếc, Khoa. Tôi không biết… nhưng tôi ở đây nếu anh cần ai đó để lắng nghe.”
Khoa nhìn Mai, đôi mắt anh như chất chứa đầy cảm xúc.
Khoa: (cười buồn) “Cảm ơn cô, Mai. Tôi đến đây để tìm kiếm sự yên bình, nhưng quá khứ vẫn luôn đeo đuổi tôi. Thư hôm nay là từ một người bạn cũ… nhắc nhở tôi về những gì đã mất.”
Mai ngồi im lặng, cảm nhận được sự nặng nề trong lòng Khoa.
Mai: “Anh không phải đối mặt với điều đó một mình, Khoa. Tôi biết anh có thể không muốn chia sẻ nhiều hơn, nhưng tôi tin rằng anh mạnh mẽ hơn anh nghĩ.”
Khoa khẽ cười, lần đầu tiên một nụ cười thực sự nhẹ nhõm.
Khoa: “Có lẽ cô đúng, Mai. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi nói chuyện với cô.”
Mai mỉm cười đáp lại, lòng cô ấm áp khi biết mình đã giúp Khoa phần nào. Họ tiếp tục ngồi trò chuyện trong im lặng, không cần thêm lời nói nào để hiểu nhau hơn.
Đêm đó, Mai về nhà với nhiều suy nghĩ trong đầu. Cô biết rằng mình đã bắt đầu quan tâm đến Khoa không chỉ như một người hàng xóm, mà còn là một người bạn quan trọng, có lẽ còn hơn thế nữa.