Người Hùng Giấc Mơ - Chương 3
Chương 3: Ác Mộng Đáng Sợ
Sau một loạt các thí nghiệm thành công, Nguyễn Minh bắt đầu cảm thấy tự tin hơn với khả năng của mình. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là mọi việc đã trở nên dễ dàng. Một ngày, anh nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ một bệnh viện địa phương.
Điện thoại: “Chào bác sĩ Minh, tôi là bác sĩ Lâm từ bệnh viện X. Chúng tôi có một trường hợp nghiêm trọng mà chúng tôi nghĩ bạn có thể giúp. Một cô gái trẻ tên Linh đang gặp phải những cơn ác mộng dữ dội liên tục, và chúng tôi không thể giúp cô ấy.”
Nguyễn Minh: “Tôi sẽ đến ngay. Cảm ơn bạn đã thông báo.”
Khi Minh đến bệnh viện, bác sĩ Lâm dẫn anh đến phòng của Linh. Cô gái trẻ nằm trên giường, gương mặt cô tái nhợt và mồ hôi lạnh lướt trên trán. Minh thấy cô ấy đang bị cuốn vào một cơn ác mộng rõ rệt, tay chân cô thỉnh thoảng giật lên và miệng phát ra những âm thanh lo lắng.
Nguyễn Minh: “Xin chào, tôi là Nguyễn Minh. Tôi nghe nói về tình trạng của bạn. Tôi có thể giúp bạn bằng cách kiểm soát giấc mơ của bạn và làm cho nó trở nên dễ chịu hơn.”
Linh: (run rẩy) “Tôi không biết còn hy vọng nào nữa. Những cơn ác mộng này… chúng thật sự đáng sợ.”
Nguyễn Minh: “Hãy yên tâm, tôi sẽ làm hết sức mình. Bạn chỉ cần thư giãn và để tôi làm việc.”
Minh chuẩn bị các thiết bị và bắt đầu quy trình để kết nối với giấc mơ của Linh. Anh chậm rãi đi vào thế giới mơ của cô, cảm giác như mình đang bị kéo vào một không gian tối tăm và hỗn loạn.
Minh thấy mình đứng trong một khu rừng u ám, nơi các cây cối đen tối và không khí lạnh lẽo bao phủ. Những tiếng động kỳ lạ vang lên từ khắp nơi, và Minh cảm thấy sự căng thẳng gia tăng.
Nguyễn Minh: (gọi lớn) “Linh, bạn có nghe thấy tôi không? Tôi sẽ giúp bạn!”
Bất ngờ, một sinh vật kỳ dị với mắt đỏ lửa và hình dáng không rõ ràng xuất hiện. Sinh vật này tỏa ra một cảm giác đáng sợ, khiến Minh cảm thấy sự đe dọa mãnh liệt.
Nguyễn Minh: “Đây chính là nguồn gốc của nỗi sợ hãi. Tôi cần phải đối phó với nó.”
Minh dùng khả năng của mình để tạo ra ánh sáng và làm cho khu rừng trở nên sáng tỏ hơn. Sinh vật kỳ lạ bị ánh sáng làm cho yếu đi, nhưng nó vẫn không chịu biến mất.
Sinh vật: (cười khinh khỉnh) “Người kiểm soát giấc mơ, bạn có thể làm gì để thay đổi điều này? Những nỗi sợ hãi của Linh không thể dễ dàng bị xóa bỏ.”
Nguyễn Minh: “Tôi không chỉ điều chỉnh giấc mơ. Tôi sẽ giúp Linh vượt qua nỗi sợ hãi thực sự.”
Minh tập trung toàn bộ sức mạnh của mình, tạo ra một không gian bình yên trong khu rừng. Anh tạo ra các hình ảnh và âm thanh dễ chịu, dần dần làm giảm sự hiện diện của sinh vật đáng sợ.
Tại bệnh viện, bác sĩ Lâm và các y tá quan sát sự thay đổi trong tình trạng của Linh. Linh dần dần bình tĩnh lại, và các dấu hiệu của sự lo lắng giảm bớt. Minh tiếp tục làm việc trong giấc mơ, giúp Linh cảm thấy an toàn hơn.
Linh: (trong giấc mơ) “Cảm ơn… Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Minh tiếp tục duy trì sự kiểm soát, làm cho khu rừng trở nên sáng sủa và yên bình. Cuối cùng, sinh vật đáng sợ biến mất, và không gian xung quanh trở nên yên tĩnh. Linh từ từ tỉnh dậy, gương mặt cô nhẹ nhõm hơn.
Nguyễn Minh: (trở lại thực tại) “Linh, làm ơn cho tôi biết cảm giác của bạn sau khi tỉnh dậy.”
Linh: (mỉm cười) “Cảm ơn bạn. Tôi cảm thấy như mình đã được giải thoát khỏi cơn ác mộng. Tôi có thể ngủ ngon hơn.”
Bác sĩ Lâm: “Cảm ơn bạn rất nhiều, bác sĩ Minh. Tình trạng của Linh đã cải thiện đáng kể.”
Minh rời bệnh viện với cảm giác hài lòng. Anh biết rằng mình đã thành công trong việc giúp đỡ Linh, nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Những cơn ác mộng mà Linh gặp phải không phải là những cơn ác mộng thông thường. Minh cảm thấy có một thế lực mạnh mẽ hơn đang âm thầm hoạt động.
Nguyễn Minh: (nói với chính mình) “Có vẻ như có điều gì đó sâu xa hơn đang diễn ra. Tôi cần phải tìm hiểu thêm và chuẩn bị cho những thách thức tiếp theo.”
Minh quyết định tiếp tục nghiên cứu và theo dõi những trường hợp ác mộng khác, chuẩn bị cho cuộc hành trình mới đầy thử thách và bí ẩn.