Người Hùng Thời Gian - Chương 1
Chương 1: Lời Gọi Của Quá Khứ
Bên trong phòng thí nghiệm y tế hiện đại, ánh đèn nhấp nháy liên tục, tạo ra một bầu không khí căng thẳng. Bác sĩ Alexander Grey, một chuyên gia hàng đầu về y học khẩn cấp, đang ngồi trước máy tính với tập tài liệu dày cộp về y học trong chiến tranh. Anh lẩm bẩm: “Có lẽ nếu ta áp dụng kỹ thuật hiện đại vào chiến tranh, ta có thể cứu sống nhiều hơn.”
Đột nhiên, không gian xung quanh anh rung chuyển. Alexander ngước lên, nhìn thấy những tia sáng lóe lên từ thiết bị nghiên cứu. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” anh kêu lên, nhưng không có ai đáp lại. Cơn bão điện từ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, và mọi thứ xung quanh anh biến mất.
Khi Alexander mở mắt, anh thấy mình nằm giữa một chiến trường tàn khốc. Khói bụi mù mịt và tiếng súng nổ vang lên khắp nơi. “Mình ở đâu?” anh tự hỏi, lúng túng đứng dậy. Thế giới quanh anh hoàn toàn khác biệt—đó là năm 1916, giữa Thế chiến thứ nhất.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Một giọng nói vang lên. Alexander quay lại và thấy một người lính, khuôn mặt nhợt nhạt, tay băng bó đẫm máu. “Cứu tôi! Tôi bị thương nặng!”
Alexander vội vàng chạy đến bên người lính. “Tôi là bác sĩ. Hãy để tôi giúp bạn.” Anh nhìn quanh, nhận ra rằng mình đang ở giữa một trại quân bị chiến tranh tàn phá. Những người lính khác đang nằm la liệt, trong khi một số cố gắng cầm súng chống lại kẻ thù.
“Chúng ta cần đưa anh ấy đến nơi an toàn!” một người lính khác hô to. “Bên kia có một trạm y tế!”
“Đi nào!” Alexander hô lên, cùng những người lính nâng người bị thương lên và chạy về phía trạm y tế gần nhất.
Tại trạm, không khí ngột ngạt, mùi thuốc sát trùng và máu hòa quyện. Một bác sĩ lớn tuổi, khuôn mặt nhăn nheo và ánh mắt nghiêm nghị, đang đứng ở giữa.
“Anh là ai? Tại sao lại ở đây?” ông ta hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
“Tôi là bác sĩ Alexander Grey. Tôi cần giúp đỡ,” Alexander đáp, nhanh chóng lấy ra một bộ dụng cụ y tế hiện đại mà anh mang theo. “Chúng ta cần phẫu thuật ngay lập tức. Người này đang mất máu nghiêm trọng!”
Bác sĩ lớn tuổi nhìn Alexander với vẻ hoài nghi. “Mày không thể làm gì ở đây với những thứ ấy! Chúng ta chỉ có băng và thuốc kháng sinh.”
“Tôi biết cách dùng kỹ thuật hiện đại để cứu sống bệnh nhân!” Alexander kiên quyết. “Nếu ông không giúp tôi, anh ấy sẽ chết.”
“Được rồi,” ông ta gật đầu, mặc dù vẫn đầy nghi ngờ. “Nhưng nếu mày thất bại, mày sẽ không còn cơ hội nào nữa.”
Alexander nhanh chóng bắt tay vào công việc. Anh hướng dẫn những người lính khác chuẩn bị dụng cụ, trong khi bác sĩ lớn tuổi bắt đầu nghi ngờ về khả năng của anh. “Mày nghĩ mình là ai mà có thể cứu sống những người này?” ông ta chất vấn, nhưng Alexander không có thời gian để đáp lại.
Khi bắt đầu phẫu thuật, Alexander sử dụng các kỹ thuật ít xâm lấn mà anh đã nghiên cứu. Anh rạch một đường nhỏ và bắt đầu làm việc một cách cẩn thận. “Đặt một miếng băng vào đây,” anh ra lệnh. “Chúng ta cần giữ cho anh ấy ổn định.”
“Cái gì vậy?” một người lính hỏi khi nhìn thấy những dụng cụ lạ lẫm của Alexander.
“Đây là một thiết bị hiện đại. Nó sẽ giúp chúng ta theo dõi tình trạng sức khỏe,” Alexander giải thích, vừa làm việc vừa quan sát vẻ mặt nghi ngờ của bác sĩ lớn tuổi.
“Nhưng điều này không thể xảy ra ở đây,” ông ta lẩm bẩm, “Mày không thể dùng những thứ này…”
“Tôi có thể!” Alexander đáp lại, quyết tâm trong giọng nói. “Chúng ta có thể cứu sống anh ấy nếu ông tin tưởng vào tôi.”
Cuối cùng, sau nhiều phút căng thẳng, Alexander hoàn thành ca phẫu thuật. Người lính từ từ mở mắt, ánh mắt ngỡ ngàng. “Tôi… tôi còn sống sao?” anh thều thào.
“Cảm ơn bác sĩ!” những người lính xung quanh hô lên, một niềm vui nho nhỏ giữa cảnh chiến tranh khốc liệt.
“Đừng có mơ mộng. Còn nhiều người cần giúp đỡ nữa,” bác sĩ lớn tuổi nói, nhưng giọng ông đã nhẹ nhàng hơn. Alexander thấy một tia hy vọng trong mắt ông.
“Cùng nhau, chúng ta có thể làm được,” Alexander nói. “Hãy cứu sống họ!”
Trong khoảnh khắc ấy, Alexander nhận ra rằng mình đã không chỉ được đưa đến một thời điểm khác mà còn được trao cho một cơ hội để thay đổi cuộc sống của những người lính trong chiến tranh này. Anh cảm thấy trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng đầy hy vọng. Trận chiến vẫn đang diễn ra, nhưng anh biết rằng mình sẽ không đơn độc trong cuộc chiến này.
“Chúng ta sẽ làm cho những người này biết rằng không ai bị bỏ rơi,” Alexander khẳng định, sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước.