Người Hùng Thời Gian - Chương 2
Chương 2: Đến Năm 1916
Alexander đứng giữa trại quân, bầu không khí nặng nề và khắc nghiệt của chiến tranh bao trùm xung quanh. Tiếng súng và tiếng kêu cứu hòa quyện tạo thành một bản nhạc rùng rợn, nhưng trong tâm trí anh, chỉ có một mục tiêu: cứu sống những người lính đang chịu đựng.
“Bác sĩ Grey!” một người lính trẻ tên Thomas hối hả chạy đến. “Còn nhiều người bị thương trong trận đánh vừa qua. Chúng ta cần sự giúp đỡ của ông!”
“Chúng ta phải di chuyển nhanh chóng,” Alexander trả lời, gật đầu. “Hãy dẫn tôi đến chỗ họ!”
Khi Thomas dẫn Alexander đến một khu vực tạm bợ, anh thấy một hàng dài những người lính nằm bất động, máu chảy ra từ các vết thương. Mùi thuốc kháng sinh ngấm vào không khí, nhưng không đủ để che giấu mùi tanh của máu và sự đau đớn.
“Ở đây, bác sĩ!” Thomas chỉ tay vào một người lính nằm trên mặt đất, mặt mũi tái nhợt. “Anh ấy bị trúng đạn ở vai.”
Alexander quỳ xuống, kiểm tra vết thương. “Chúng ta cần một băng gạc lớn và kháng sinh. Nhanh lên!”
Một người lính khác chạy đến với băng gạc và một lọ thuốc. “Đây, bác sĩ!” anh ta nói, tay run run.
“Cảm ơn. Giữ chặt tay anh ấy,” Alexander ra lệnh, bắt đầu làm sạch vết thương. “Hãy hít thở sâu và cố gắng giữ bình tĩnh.”
“Đau quá…” người lính thì thào, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Tôi sợ mình không qua khỏi…”
“Không, bạn sẽ sống!” Alexander đáp, giọng kiên quyết. “Chúng ta sẽ làm tất cả để cứu bạn.”
Khi Alexander bắt đầu khâu vết thương, bác sĩ lớn tuổi vẫn đứng ở một góc, quan sát. Ông không ngừng lắc đầu, nhưng ánh mắt ông có phần mềm mỏng hơn. “Tại sao mày có thể làm được điều này?” ông ta hỏi, giọng đầy ngờ vực nhưng cũng có chút tò mò.
“Bởi vì tôi đã thấy những gì mà y học hiện đại có thể làm,” Alexander trả lời. “Và nếu tôi có cơ hội, tôi sẽ cứu sống nhiều người hơn nữa.”
“Điều này không dễ dàng,” ông ta nói. “Chiến tranh là một kẻ thù tàn nhẫn. Không phải ai cũng có thể sống sót.”
“Nhưng chúng ta phải thử,” Alexander nhấn mạnh. “Đừng từ bỏ hy vọng!”
Khi ca phẫu thuật kết thúc, người lính thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn… cảm ơn bác sĩ,” anh nói, đôi mắt rưng rưng.
“Còn nhiều người cần chúng ta,” Alexander đáp lại, rồi quay sang bác sĩ lớn tuổi. “Ông có thể giúp tôi không? Chúng ta cần phối hợp với nhau.”
Bác sĩ lớn tuổi nhìn Alexander với sự phân vân. “Được rồi, nhưng tôi không thể bảo đảm mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.”
“Hãy tin tưởng vào tôi,” Alexander khích lệ, cảm nhận một sức mạnh mới mẻ đang tràn đầy trong mình.
Trong những ngày tiếp theo, Alexander và bác sĩ lớn tuổi bắt tay vào công việc. Họ cùng nhau cứu chữa cho hàng chục người lính. Những kỹ thuật hiện đại mà Alexander áp dụng, như kháng sinh và kiểm soát nhiễm trùng, nhanh chóng cho thấy hiệu quả.
“Bác sĩ Grey!” một người lính hô to. “Có thêm một nhóm lính bị thương đang tới!”
Alexander đứng dậy, cảm thấy hồi hộp. “Hãy chuẩn bị sẵn sàng! Chúng ta sẽ cần tất cả mọi người!”
Khi nhóm lính được đưa đến, Alexander nhận ra một trong số họ là Thomas. “Cậu ổn chứ?” Alexander hỏi, thấy vẻ mặt lo lắng của cậu.
“Chúng tôi vừa thoát khỏi một trận đánh,” Thomas thở hổn hển. “Nhưng có nhiều người bị thương. Chúng ta không thể để họ chết!”
“Chúng ta sẽ làm hết sức,” Alexander nói. “Hãy dẫn tôi đến họ.”
Bác sĩ lớn tuổi, giờ đã dần quen với cách làm của Alexander, cùng họ chạy đến nơi có những người lính đang nằm. Thấy những người lính bị thương nằm rải rác trên mặt đất, Alexander thả lỏng tâm trí, tập trung vào công việc.
“Bắt đầu từ người này,” ông ta chỉ tay, và Alexander nhanh chóng thực hiện các bước sơ cứu.
“Ông đã từng làm bác sĩ ở đâu?” Thomas hỏi trong khi giúp đỡ.
“Tôi làm việc tại một bệnh viện ở New York,” Alexander trả lời, “Nơi đó hoàn toàn khác biệt với nơi này. Nhưng tôi biết rằng nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.”
“Một bệnh viện?” bác sĩ lớn tuổi lẩm bẩm, dường như nghĩ về những gì Alexander đã nói. “Có lẽ có điều gì đó mà tôi chưa hiểu về anh…”
Giữa những ca phẫu thuật liên tục, Alexander nhận ra rằng mình không chỉ đang cứu sống những người lính mà còn xây dựng một niềm tin giữa anh và những người xung quanh. Họ không còn nhìn anh như một người lạ, mà như một người đồng đội, một người đứng bên cạnh họ trong cuộc chiến này.
Cuối cùng, khi mặt trời lặn, Alexander đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống chiến trường với một trái tim nặng trĩu. “Chúng ta phải tiếp tục,” anh nói với bản thân, “Bởi vì những người này xứng đáng được sống.”
“Đúng vậy,” Thomas đứng cạnh anh, ánh mắt sáng lên. “Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau.”
“Và chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ,” Alexander khẳng định, cảm thấy một nguồn năng lượng mạnh mẽ tràn đầy trong lòng. Những thử thách phía trước vẫn còn nhiều, nhưng anh biết rằng cùng nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.