Người Hùng Thời Gian - Chương 3
Chương 3: Thử Thách Ban Đầu
Ánh sáng ban mai len lỏi qua những đám mây khói, chiếu rọi vào khu trại quân tạm bợ. Alexander thức dậy với tâm trạng phấn chấn, sẵn sàng cho một ngày mới đầy thử thách. Anh quay sang Thomas, người vẫn đang ngủ say bên cạnh.
“Dậy đi, Thomas!” Alexander gọi, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Hôm nay chúng ta có nhiều việc phải làm.”
“Chúng ta đã cứu sống rất nhiều người rồi,” Thomas đáp, dụi mắt. “Liệu chúng ta có thể tiếp tục như vậy không?”
“Chắc chắn!” Alexander nói. “Tôi đã thấy hiệu quả của những gì chúng ta làm. Chúng ta cần phát triển thêm.”
Khi cả hai rời khỏi nơi nghỉ, bác sĩ lớn tuổi đã chờ sẵn ở gần đó. “Hôm nay có một nhóm lính cần được giúp đỡ,” ông ta thông báo, giọng có phần nghiêm khắc. “Họ bị thương trong một trận tấn công khác.”
“Chúng ta phải nhanh chóng,” Alexander đáp. “Tình trạng của họ có thể rất nghiêm trọng.”
Tại khu vực bên ngoài trại, họ thấy những người lính nằm la liệt, vết thương chồng chất trên cơ thể. Một người lính lớn tuổi với ánh mắt kiệt sức đang quỳ bên cạnh một đồng đội bị thương.
“Ông ấy… không thở được!” người lính đó kêu lên, nước mắt rưng rưng.
“Để tôi!” Alexander hô lên, lao đến. “Bắt đầu kiểm tra nhịp tim và hô hấp!”
“Thế này không được!” bác sĩ lớn tuổi kêu lên. “Chúng ta không thể sử dụng những kỹ thuật hiện đại ở đây!”
“Chúng ta phải thử!” Alexander đáp, không để tâm đến sự phản đối. Anh bắt đầu thực hiện hồi sức tim phổi, dùng cả hai tay để ấn xuống ngực người lính.
“Đếm đi!” anh ra lệnh cho những người lính khác. “Một, hai, ba…!”
Thời gian trôi qua như một thế kỷ. Alexander có thể cảm nhận được áp lực trong không khí, những ánh mắt đầy hy vọng và lo lắng. Cuối cùng, sau những lần hồi sức không mệt mỏi, người lính bất ngờ ho lên, ánh mắt mở to.
“Cậu ấy sống!” một người lính khác hô lên, vỡ òa trong niềm vui.
Nhưng sự phấn khích không kéo dài lâu. Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, và đất rung chuyển. Tất cả mọi người đều hoảng loạn, chạy tán loạn. Alexander quay lại, nhìn thấy bác sĩ lớn tuổi ngã xuống.
“Ông ấy bị thương!” Thomas hô lên, lao đến bên cạnh.
“Giữ bình tĩnh!” Alexander quát lên, ngay lập tức tiến về phía bác sĩ. “Chúng ta cần băng gạc và một số thuốc!”
“Bác sĩ Grey, đằng kia có một chiếc xe bọc thép đang tiến lại!” một lính khác kêu lên.
“Chúng ta không thể ở đây!” Alexander hét. “Chúng ta cần di chuyển ngay!”
Cùng với những người lính khác, Alexander và Thomas khiêng bác sĩ lớn tuổi lên một chiếc xe tải gần đó. Cảm giác hồi hộp lan tỏa khi chiếc xe chạy khỏi vùng chiến sự. Họ đến một nơi an toàn hơn, nơi có thể tạm thời yên tâm điều trị.
“Cảm ơn… cậu đã cứu tôi,” bác sĩ lớn tuổi thều thào, khuôn mặt nhợt nhạt.
“Không có gì,” Alexander trả lời, nhưng bên trong, anh cảm thấy lo lắng. “Ông cần nghỉ ngơi.”
Khi đến nơi an toàn, Alexander ngay lập tức kiểm tra vết thương của bác sĩ. “Ông cần kháng sinh và băng gạc ngay,” anh ra lệnh.
Bác sĩ lớn tuổi nhìn Alexander với ánh mắt tôn trọng. “Mày đã làm tốt, bác sĩ Grey. Có lẽ ta đã đánh giá sai về khả năng của mày.”
“Tôi chỉ làm những gì cần thiết,” Alexander đáp, nhưng trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc vì đã nhận được sự công nhận.
Một tiếng động ầm ầm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. “Đó là gì vậy?” Thomas hỏi, nhìn ra ngoài.
“Có thể là một cuộc tấn công khác,” Alexander trả lời, cảm thấy lo lắng. “Chúng ta cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Một giờ sau, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mọi người trong trại đều tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài. Một lính trẻ bước vào với vẻ mặt tái nhợt. “Họ đang tới gần… Chúng ta phải bảo vệ trại!”
“Chúng ta sẽ làm gì?” Thomas hỏi, ánh mắt đầy hoang mang.
“Chúng ta phải tổ chức phòng thủ,” Alexander nói, cảm thấy trách nhiệm nặng nề. “Mọi người, hãy chuẩn bị! Chúng ta cần chia nhau ra để giữ vị trí.”
Bác sĩ lớn tuổi, giờ đã hồi phục phần nào, đứng dậy. “Tôi sẽ cùng cậu, Alexander. Chúng ta có thể giữ những người bị thương ở lại.”
“Tôi không thể để ông ở lại một mình!” Alexander kêu lên. “Ông cần phải được bảo vệ.”
“Điều quan trọng là chúng ta không để bất kỳ ai bị bỏ rơi!” bác sĩ lớn tuổi đáp, giọng kiên quyết.
Cuối cùng, cả đội quân tổ chức thành hai nhóm: một nhóm bảo vệ các bệnh nhân và nhóm còn lại chuẩn bị đối mặt với kẻ thù. Alexander cảm thấy tim mình đập mạnh khi đứng bên cạnh bác sĩ và những người lính trẻ. Họ đều chuẩn bị tâm lý cho cuộc chiến sắp diễn ra.
Khi tiếng súng bắt đầu vang lên, Alexander cảm nhận được sự căng thẳng và quyết tâm từ những người xung quanh. “Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau,” anh nói, cảm thấy rằng mình không chỉ là một bác sĩ mà còn là một người lính, một phần của đội ngũ này.
“Đúng vậy!” Thomas gật đầu, ánh mắt kiên định.
Và khi tiếng súng vang lên, Alexander biết rằng mình đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào mà cuộc chiến này mang lại.