Người Hùng Thời Gian - Chương 4
Chương 4: Kết Nối Với Lính
Cuộc chiến diễn ra với tốc độ điên cuồng. Alexander và bác sĩ lớn tuổi cùng với những người lính cố gắng giữ vững vị trí, bảo vệ các bệnh nhân khỏi những đợt tấn công của kẻ thù. Mỗi tiếng súng nổ và tiếng kêu cứu từ xa như gợi nhớ cho Alexander về lý do anh có mặt ở đây—để cứu sống và mang lại hy vọng.
“Bác sĩ, chúng ta cần thêm đạn!” một lính trẻ tên là Eric hô lên, khuôn mặt đầy lo lắng. “Nếu không, chúng ta sẽ không thể giữ được vị trí!”
“Tôi sẽ đi lấy!” Thomas nói, nhưng Alexander nắm tay cậu lại.
“Cậu không thể đi một mình. Chúng ta phải đi cùng nhau,” Alexander khẳng định.
“Đúng rồi!” bác sĩ lớn tuổi gật đầu. “Chúng ta phải bảo vệ nhau. Đó là cách duy nhất để vượt qua.”
Vì vậy, một nhóm nhỏ gồm Alexander, Thomas, Eric và một người lính nữa tên là Samuel quyết định ra ngoài để lấy đạn từ một kho gần đó. Họ lén lút di chuyển qua những bụi rậm, từng bước một, tai lắng nghe những tiếng động lạ xung quanh.
“Cảm giác thật đáng sợ,” Thomas thì thào. “Không biết có ai trong số chúng ta sẽ trở về không.”
“Đừng nghĩ đến điều đó,” Alexander nhẹ nhàng khích lệ. “Chúng ta sẽ trở về, và chúng ta sẽ tiếp tục cứu sống những người khác.”
Khi đến kho đạn, họ thấy cửa đã bị hư hại. Alexander ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. “Chúng ta phải kiểm tra bên trong. Có thể kẻ thù đã vào đây.”
Bên trong, họ thấy một kho hàng lớn chứa đầy đạn dược, nhưng không có dấu hiệu của kẻ thù. “Chúng ta phải nhanh chóng,” Eric nói, ánh mắt lo lắng.
Alexander dẫn đầu, nhanh chóng lấy những thùng đạn và chia cho từng người. “Chúng ta đã có đủ rồi!” anh hô lên, nhưng ngay khi họ chuẩn bị rời đi, một tiếng nổ vang lên từ phía ngoài.
“Đi nhanh!” Alexander quát. “Chúng ta phải chạy!”
Họ lao ra khỏi kho đạn, nhưng thấy rằng tình hình bên ngoài đã thay đổi. Những kẻ thù đang tiến đến gần hơn, súng nổ vang rền.
“Bám sát nhau!” Alexander chỉ đạo, chạy về phía trại. “Đừng để ai lạc lại!”
Khi họ đến gần trại, một người lính bị thương ngã xuống. “Giúp tôi! Tôi không thể đi tiếp!” người lính kêu lên.
“Chúng ta không thể để lại ai!” Thomas hét lên, nhưng Alexander cảm thấy căng thẳng.
“Chúng ta phải cứu anh ấy!” Alexander nói, nhanh chóng lao đến bên cạnh người lính.
“Cậu sẽ mạo hiểm quá nhiều,” bác sĩ lớn tuổi cảnh báo. “Có thể chúng ta không kịp!”
“Đừng lo lắng,” Alexander khẳng định. “Tôi sẽ đưa anh ấy về. Thomas, giúp tôi!”
Họ cùng nhau nâng người lính lên, nhưng khi họ đang chạy, một viên đạn bay vèo qua, suýt nữa trúng Alexander.
“Cẩn thận!” Eric kêu lên, trong khi Thomas gồng mình kéo người lính nặng nề.
Mọi thứ diễn ra như trong một cơn ác mộng. Tiếng súng, tiếng la hét, và mùi khói thuốc súng hòa lẫn trong không khí. Nhưng Alexander không cho phép bản thân nản chí. “Chúng ta gần đến nơi rồi! Hãy cố gắng lên!”
Cuối cùng, họ cũng về đến trại, và Alexander vội vàng đặt người lính xuống đất. “Bác sĩ! Chúng ta cần kháng sinh ngay!” anh hét lên.
Bác sĩ lớn tuổi và những người lính khác nhanh chóng xúm lại, chuẩn bị cho ca cấp cứu. “Cảm ơn… cảm ơn các bạn,” người lính thều thào, đôi mắt ngấn lệ.
“Chúng tôi sẽ cứu bạn,” Alexander nói, nhưng anh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Họ phải tiếp tục đối mặt với thử thách này.
Khi màn đêm buông xuống, trại quân dần yên tĩnh hơn, nhưng không khí vẫn nặng nề. Alexander ngồi bên đống lửa, suy nghĩ về những gì đã diễn ra trong ngày. Những cuộc chiến không ngừng, những tiếng kêu cứu, và những người lính đã hy sinh. Anh biết rằng cuộc chiến này không chỉ là về cơ thể, mà còn là tâm hồn.
Thomas ngồi cạnh anh, ánh mắt buồn bã. “Chúng ta đã mất nhiều người hôm nay,” cậu nói. “Tôi không biết mình có thể tiếp tục như thế này không.”
“Cậu không đơn độc,” Alexander đáp, đặt tay lên vai Thomas. “Mỗi người trong chúng ta đều đang chiến đấu, không chỉ cho bản thân mà còn cho những người khác. Nếu chúng ta cùng nhau, chúng ta có thể vượt qua.”
“Ông nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Thomas hỏi.
“Chúng ta sẽ tiếp tục làm những gì chúng ta có thể,” Alexander trả lời. “Chúng ta sẽ cứu sống càng nhiều càng tốt, và không bao giờ từ bỏ.”
Bác sĩ lớn tuổi, đang đứng gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện. “Mày đã làm tốt, Alexander. Có lẽ có điều gì đó mà ta đã không thấy ở mày.”
“Cảm ơn, bác sĩ,” Alexander mỉm cười. “Chúng ta đều có trách nhiệm và sức mạnh. Hãy tiếp tục hành trình này cùng nhau.”
Khi ánh lửa sáng lên trong đêm tối, Alexander cảm thấy rằng mặc dù mọi thứ đều hỗn loạn, họ vẫn có thể tìm thấy ánh sáng trong những khoảnh khắc tối tăm. Những kết nối giữa họ—những người lính, những bác sĩ—tạo thành một sức mạnh mà không gì có thể phá vỡ.
“Chúng ta sẽ làm cho cuộc chiến này trở thành một điều khác biệt,” Alexander thầm thì, không chỉ cho bản thân mà cho tất cả những người đã hy sinh. Họ sẽ không bao giờ bị lãng quên.