Người Hùng Thời Gian - Chương 5
Chương 5: Cuộc Tấn Công Bất Ngờ
Sáng hôm sau, không khí trong trại quân có phần yên tĩnh hơn, nhưng Alexander biết rằng không thể chủ quan. Những cuộc tấn công bất ngờ là một phần không thể thiếu của cuộc chiến, và họ phải luôn sẵn sàng.
“Chúng ta cần tổ chức một cuộc họp,” bác sĩ lớn tuổi nói, gọi mọi người lại. “Tình hình đang xấu đi. Chúng ta phải chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”
Alexander gật đầu, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. “Chúng ta cần đánh giá lại sức khỏe của những người lính và lên kế hoạch cho việc chăm sóc họ. Không thể để ai bị bỏ rơi.”
“Và chúng ta cũng cần phải đảm bảo có đủ đạn dược,” Thomas thêm vào, ánh mắt quyết tâm. “Nếu không, chúng ta sẽ không thể bảo vệ được vị trí của mình.”
Cuộc họp diễn ra trong bầu không khí nghiêm trọng. Alexander và bác sĩ lớn tuổi thảo luận về các kế hoạch phòng thủ và cách chăm sóc các bệnh nhân. Những người lính lắng nghe, lòng tràn đầy lo lắng nhưng cũng có chút hy vọng.
“Chúng ta sẽ phải phân chia thành nhiều nhóm,” bác sĩ lớn tuổi đề xuất. “Một nhóm sẽ đảm nhiệm việc chăm sóc y tế, trong khi nhóm còn lại giữ vị trí bảo vệ.”
“Đồng ý,” Alexander khẳng định. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai bị bỏ rơi.”
Nhưng ngay khi họ vừa hoàn thành cuộc họp, tiếng còi báo động vang lên. Mọi người đều lao ra khỏi khu vực họp, ánh mắt hoảng loạn.
“Có kẻ thù đang tiến đến!” một lính trẻ hô lên. “Họ đang tấn công!”
Alexander không còn thời gian để suy nghĩ. “Mọi người, chuẩn bị vị trí!” anh quát. “Nhóm y tế, hãy ở lại và sẵn sàng giúp đỡ!”
Cảm giác adrenaline bùng lên trong cơ thể, Alexander cùng bác sĩ lớn tuổi và những người lính vội vã chuẩn bị. Họ nhanh chóng tìm kiếm vũ khí và xác định các vị trí phòng thủ.
“Chúng ta phải giữ vững vị trí này!” bác sĩ lớn tuổi hô to, mắt nhìn về phía xa. “Họ sẽ không dễ dàng chiếm được!”
Khi tiếng súng nổ vang lên, Alexander cảm thấy cơ thể mình căng lên. Mọi thứ diễn ra như trong một cơn ác mộng—tiếng la hét, tiếng súng, và mùi khói thuốc súng. Alexander cùng những người lính khác đáp trả lại, bắn vào hướng kẻ thù.
“Bác sĩ! Có một người bị thương bên kia!” một lính trẻ hét lên. “Chúng ta cần giúp họ!”
“Đi nào!” Alexander không ngần ngại, lao về phía người lính bị thương. Thomas và Eric theo sát, lòng đầy quyết tâm.
Khi đến nơi, họ thấy một người lính nằm dưới đất, mặt mũi đầy máu, và không còn cử động. “Cứu tôi…!” anh ta thì thào, đôi mắt cầu xin.
“Chúng ta phải giúp anh ấy ngay lập tức!” Thomas kêu lên, quỳ xuống bên cạnh.
Alexander nhanh chóng kiểm tra vết thương. “Cậu ấy bị trúng đạn ở bụng,” anh nói. “Chúng ta cần băng gạc và kháng sinh ngay!”
Nhưng trong khi họ đang cố gắng cứu người lính, tiếng súng vẫn vang lên xung quanh. Alexander cảm thấy áp lực, thời gian như đang đè nặng lên họ.
“Chúng ta không thể ở đây lâu!” Eric kêu lên, lo lắng nhìn về phía kẻ thù. “Họ đang đến gần!”
“Giúp tôi với!” người lính bị thương vẫn thì thào, ánh mắt van xin.
“Đừng lo, chúng tôi sẽ cứu anh!” Alexander động viên, lòng đầy quyết tâm. Anh bắt đầu sơ cứu, nhưng tâm trí anh không thể ngừng lo lắng về sự an toàn của nhóm.
Ngay lúc đó, bác sĩ lớn tuổi và một nhóm lính khác xuất hiện. “Chúng ta cần rút lui!” ông ta hét lên. “Kẻ thù đang tiến đến!”
“Không thể để lại ai!” Alexander kêu lên, nhưng cảm thấy một cơn run rẩy trong người. “Chúng ta phải đưa anh ấy đi!”
“Tôi sẽ giúp cậu ấy!” bác sĩ lớn tuổi nói, tiến lại gần. “Hai người chúng ta có thể khiêng anh ta. Những người khác giữ vững vị trí!”
Thomas và Eric cùng nhau nâng người lính bị thương lên, nhưng sức nặng quá lớn. Alexander cảm thấy một cơn sóng nhiệt bùng lên trong cơ thể. Họ phải di chuyển nhanh chóng.
“Hãy chạy!” bác sĩ lớn tuổi ra lệnh. “Chúng ta không còn thời gian!”
Nhóm Alexander cùng nhau lao về phía trại, vừa chạy vừa giữ người lính bị thương. Mồ hôi đổ xuống lưng, nhưng họ không thể dừng lại.
Khi cuối cùng họ về đến trại, Alexander nhanh chóng đặt người lính xuống đất. “Chúng ta cần kháng sinh ngay lập tức!” anh hét lên, nhưng không khí xung quanh đang trở nên nặng nề.
Người lính bị thương mở mắt, nhưng đôi mắt anh dần trở nên mờ nhạt. “Cứu tôi…,” anh thì thào, giọng yếu ớt.
“Đừng từ bỏ!” Alexander kêu lên, bắt đầu sơ cứu. “Chúng ta sẽ cứu bạn!”
Nhưng khi anh nhìn lên, thấy bác sĩ lớn tuổi cũng đang loay hoay với một người lính khác, Alexander biết rằng cuộc chiến này không chỉ là về sự sống còn mà còn là về quyết tâm. Họ không thể từ bỏ.
“Tôi cần thêm người giúp!” Alexander hét lên, lòng đầy nỗi lo. “Chúng ta phải làm hết sức!”
Mọi người lao vào giúp đỡ, trong khi tiếng súng bên ngoài vẫn vang vọng. Alexander cảm thấy áp lực đè nặng lên mình, nhưng anh không thể dừng lại. Đối với anh, mỗi giây trôi qua đều quý giá.
“Chúng ta sẽ vượt qua,” anh nói với chính mình, và với từng người lính quanh mình. Họ đang chiến đấu không chỉ cho bản thân mà cho tất cả những người đã hy sinh. Họ sẽ không để sự hy sinh đó trở nên vô nghĩa.
Khi cuộc chiến tiếp diễn, Alexander nhận ra rằng chính niềm tin và sự đoàn kết của họ sẽ tạo nên sức mạnh lớn nhất. Họ sẽ tiếp tục chiến đấu, không chỉ vì cuộc sống, mà còn vì những gì họ tin tưởng.