Người Hùng Thời Gian - Chương 6
Chương 6: Dòng Chảy Của Định Mệnh
Cuộc tấn công dường như không có dấu hiệu ngừng lại. Alexander cùng những người lính làm việc không mệt mỏi, vừa chiến đấu vừa cố gắng chăm sóc cho những người bị thương. Mỗi giây trôi qua đều cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
“Còn bao nhiêu viên đạn nữa?” Thomas hỏi, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Chúng ta còn đủ để chống lại một đợt tấn công nữa,” Alexander trả lời, nhưng anh cảm thấy lo lắng về sự bền bỉ của mọi người. “Nhưng chúng ta cần phải tìm cách rút lui nếu tình hình xấu hơn.”
“Rút lui? Vậy ai sẽ chăm sóc những người bị thương?” Eric kêu lên, bất an.
“Chúng ta sẽ không bỏ rơi ai!” Alexander khẳng định, cảm thấy một luồng quyết tâm mới. “Nếu cần, chúng ta sẽ chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng.”
Bác sĩ lớn tuổi đứng gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện. “Đúng, Alexander. Chúng ta phải tìm cách bảo vệ những người yếu thế, nhưng không thể để mình rơi vào bẫy. Để lại một người có thể mang lại sự hy sinh vô nghĩa.”
Những lời của bác sĩ làm cho Alexander dừng lại. Anh biết điều đó là đúng, nhưng lòng anh lại không thể chấp nhận việc bỏ rơi bất kỳ ai. “Chúng ta sẽ tìm ra cách,” anh nói, cố gắng giữ vững tinh thần cho mọi người.
Bất ngờ, tiếng súng vang lên gần hơn, làm rung chuyển không khí. Một tiếng thét vang vọng từ phía xa. “Kẻ thù đã xông vào!”
“Giữ vững vị trí!” bác sĩ lớn tuổi hét lên, chỉ đạo mọi người. “Nhóm y tế, hãy ở lại!”
Alexander cảm thấy trái tim mình đập mạnh khi nhìn thấy các đồng đội chuẩn bị cho cuộc chiến mới. Anh và bác sĩ lớn tuổi nhanh chóng đứng lên, mắt chăm chú vào hướng kẻ thù.
“Chúng ta sẽ không cho phép họ dễ dàng tiến vào!” bác sĩ nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Đứng vững!”
Alexander cùng những người lính khác đứng dậy, sẵn sàng đối mặt với kẻ thù. Họ bắn ra những loạt đạn, cảm nhận được sức mạnh của tình đồng đội.
“Chúng ta không thể dừng lại!” Thomas la lớn, nắm chặt khẩu súng. “Cùng nhau!”
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng và hỗn loạn. Tiếng súng vang lên, tiếng kêu cứu, và mùi khói thuốc súng bao trùm không gian. Nhưng bên trong, Alexander cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ với đồng đội của mình. Họ cùng nhau chiến đấu, không chỉ vì sự sống còn mà còn vì lý tưởng cao cả.
Giữa cuộc chiến, Alexander nhìn thấy một người lính trẻ, đang ngã xuống đất, khuôn mặt đầy lo lắng. “Giúp tôi với!” anh ta cầu xin, nhưng tiếng súng vẫn vang vọng quanh.
“Chúng ta phải cứu anh ấy!” Alexander hô to, ngay lập tức lao về phía người lính.
“Cẩn thận!” bác sĩ lớn tuổi cảnh báo, nhưng Alexander không thể dừng lại.
Khi đến nơi, Alexander quỳ xuống bên cạnh người lính. “Cậu bị thương ở đâu?” anh hỏi, nhanh chóng kiểm tra vết thương.
“Ở chân… không thể đứng dậy,” người lính trả lời, ánh mắt đầy nỗi sợ hãi.
“Chúng ta phải đưa cậu ấy ra khỏi đây!” Alexander nói, cảm thấy áp lực trong lòng. “Thomas, Eric, giúp tôi!”
Họ cùng nhau nâng người lính lên, nhưng khi cố gắng di chuyển, một loạt đạn bay qua gần họ. Alexander cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, nhưng anh không cho phép bản thân sợ hãi.
“Chạy nào!” anh kêu lên, và cả nhóm lao về phía trại, trong khi bác sĩ lớn tuổi và những người lính khác giữ vị trí.
Khi họ về đến nơi an toàn, Alexander vội vã đặt người lính xuống. “Chúng ta cần băng gạc ngay!” anh hét lên, trong khi nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ.
Bác sĩ lớn tuổi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng đến bên họ. “Hãy bình tĩnh. Tôi sẽ giúp cậu,” ông nói, bắt đầu sơ cứu.
Khi công việc sơ cứu diễn ra, Alexander không thể ngừng suy nghĩ về những người lính đang chiến đấu bên ngoài. “Chúng ta cần phải hỗ trợ họ,” anh nói với bác sĩ. “Nếu không, họ sẽ không thể giữ vững.”
“Đúng, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ rơi những người bị thương,” bác sĩ lớn tuổi đáp, ánh mắt nghiêm túc.
Alexander cảm thấy một sự dằn vặt trong lòng. “Nhưng nếu chúng ta không hành động, nhiều người có thể mất mạng.”
Chỉ trong vài giây, một tiếng nổ lớn vang lên gần trại. Đất rung chuyển, và cả nhóm ngã nhào xuống đất.
“Cái gì vậy?” Thomas hô lên, hoảng sợ.
“Chúng ta bị tấn công!” bác sĩ lớn tuổi nói, giọng lo lắng.
“Chúng ta phải phản công!” Alexander quát, cảm giác căng thẳng gia tăng. “Mọi người, chuẩn bị vũ khí!”
Khi mọi người đứng dậy, Alexander cảm thấy sức mạnh trong lòng. Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách, và giờ là lúc để chứng tỏ rằng họ không dễ bị đánh bại.
“Cùng nhau, chúng ta sẽ không từ bỏ!” Alexander hô lớn, và những người lính quanh anh đều gật đầu, ánh mắt kiên định.
Khi họ chuẩn bị cho cuộc chiến mới, Alexander biết rằng đây chính là thời điểm quyết định. Tình đồng đội và lòng dũng cảm của họ sẽ tạo nên sức mạnh không thể lay chuyển. Họ sẽ chiến đấu vì những người đã ngã xuống và vì những người còn lại—để bảo vệ những gì họ yêu thương.