Người Hùng Thời Gian - Chương 7
Chương 7: Giữa Nỗi Sợ Hãi
Cuộc tấn công của kẻ thù bắt đầu mạnh mẽ hơn, và Alexander cảm thấy lòng mình rộn ràng. Tiếng súng vang lên như sấm rền, và những mảnh đạn văng ra xung quanh khiến không khí thêm căng thẳng. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng giờ đây, điều đó dường như không đủ.
“Cả đội, chú ý!” bác sĩ lớn tuổi quát. “Chúng ta cần chia thành hai nhóm. Một nhóm ở lại chăm sóc những người bị thương, và nhóm còn lại sẽ ra ngoài để giữ vững vị trí!”
Alexander cảm thấy áp lực đè nặng lên vai. “Tôi muốn ra ngoài cùng với nhóm chiến đấu!” anh nói, giọng chắc chắn.
“Không, Alexander. Cậu cần ở lại với nhóm y tế,” bác sĩ đáp, ánh mắt cương quyết. “Cậu là người duy nhất có thể giúp cứu sống những người bị thương. Chúng ta không thể để mất cậu!”
“Nhưng tôi không thể đứng yên trong khi đồng đội đang chiến đấu!” Alexander phản đối, tim anh đập mạnh.
“Chúng ta không có thời gian để tranh cãi!” bác sĩ lớn tuổi hét lên. “Hãy quyết định ngay bây giờ!”
Nhưng trước khi Alexander có thể trả lời, một loạt đạn lại vang lên gần đó, làm mọi người đều nín thở. “Chúng ta phải hành động!” Eric kêu lên, lo lắng.
“Nhóm y tế hãy ở lại!” bác sĩ lớn tuổi chỉ đạo. “Còn lại, cùng tôi ra ngoài!”
Alexander cảm thấy bất lực khi nhìn nhóm lính chuẩn bị rời đi. “Cẩn thận!” anh gọi với theo, nhưng họ đã lao vào cuộc chiến.
“Chúng ta phải tập trung,” Alexander quay lại, nhìn vào mắt những người lính còn lại. “Hãy chuẩn bị cho những người bị thương!”
Họ bắt tay vào việc, nhanh chóng chuẩn bị băng gạc, thuốc men và thiết bị y tế cần thiết. Tiếng súng vẫn vang lên, xen lẫn những tiếng la hét và tiếng nổ.
“Có một người bị thương ở phía đông!” một lính trẻ kêu lên. “Chúng ta phải giúp họ!”
“Đưa tôi ra!” Alexander đáp, lòng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ đi cùng cậu!”
Họ cùng nhau lao ra ngoài, Alexander cảm thấy adrenaline chạy rần rần trong cơ thể. Khi đến nơi, họ thấy một người lính trẻ, bị thương nặng, đang nằm dưới đất.
“Giúp tôi…!” anh ta thì thào, khuôn mặt tái nhợt.
“Bình tĩnh nào, tôi ở đây,” Alexander nói, nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh. “Cho tôi biết cậu bị thương ở đâu.”
“Tôi… tôi không thể cảm thấy chân,” người lính đáp, tiếng thều thào đầy đau đớn.
Alexander kiểm tra vết thương, phát hiện rằng mảnh đạn đã làm tổn thương nặng nề. “Chúng ta cần băng gạc ngay,” anh gọi với những người lính khác, lòng tràn đầy lo lắng.
Trong khi anh sơ cứu, tiếng súng xung quanh ngày càng gần hơn. “Chúng ta phải rút lui!” một lính khác hô lên, ánh mắt hoảng loạn. “Kẻ thù đang tiến đến!”
“Không! Chúng ta không thể bỏ lại anh ấy!” Alexander quát. “Thomas, hãy giúp tôi!”
Họ cùng nhau nâng người lính bị thương lên, nhưng khi vừa di chuyển, một tiếng nổ lớn lại vang lên, đất rung chuyển. Họ ngã xuống, tim đập mạnh.
“Chạy!” Alexander kêu lên, đẩy người lính bị thương về phía an toàn.
“Cẩn thận!” Eric kêu lên, nhưng Alexander không thể dừng lại. Anh phải cứu lấy người lính này.
Họ lao về phía trại, Alexander cảm nhận được sức nặng của sự sống trong tay. Cuối cùng, khi về đến nơi an toàn, anh thở hổn hển.
“Bình tĩnh nào, tôi sẽ giúp cậu,” Alexander nói với người lính, bắt đầu sơ cứu một lần nữa.
Nhưng lúc này, âm thanh từ bên ngoài đang trở nên hỗn loạn hơn. Tiếng súng, tiếng la hét và cả tiếng khóc xen lẫn vào nhau. “Cứu tôi với!” một tiếng kêu vang lên, và lòng Alexander quặn thắt.
“Bác sĩ!” Eric gọi to. “Còn nhiều người bị thương ở bên ngoài!”
Bác sĩ lớn tuổi vừa trở về, mệt mỏi nhưng quyết tâm. “Chúng ta phải ra ngoài hỗ trợ. Nhưng trước hết, hãy đảm bảo rằng những người đang nằm đây được chăm sóc an toàn.”
Alexander không thể kiềm chế được cảm xúc. “Chúng ta không thể đứng yên trong khi đồng đội đang gặp nguy hiểm!” anh hét lên.
“Cậu đã ở đây quá lâu rồi!” bác sĩ lớn tuổi đáp, nhưng ánh mắt ông cũng đầy lo lắng. “Nếu không có sự giúp đỡ y tế, chúng ta có thể mất nhiều người hơn.”
“Chúng ta cần chia sẻ trách nhiệm,” Alexander đề xuất. “Tôi sẽ ở lại và chăm sóc những người này, còn bác sĩ hãy dẫn một nhóm ra ngoài.”
“Được rồi,” bác sĩ lớn tuổi đồng ý, nhưng lòng ông đầy nỗi lo lắng. “Nhưng cậu phải đảm bảo rằng mọi thứ được sắp xếp cẩn thận.”
“Chúng ta sẽ làm được!” Alexander khẳng định, cảm thấy sức mạnh từ sự đoàn kết của mọi người. “Đừng để ai phải chịu đựng thêm nữa.”
Bác sĩ lớn tuổi và nhóm lính ra ngoài, để lại Alexander và những người khác chăm sóc cho những người bị thương. Trong lòng anh, cảm giác bất an vẫn lặng lẽ bám víu, nhưng anh biết rằng đây chính là thời điểm họ phải đoàn kết, chiến đấu và bảo vệ những gì quý giá nhất—mạng sống của những người đã chiến đấu vì tự do và danh dự.
Alexander hít sâu, nỗ lực để lấy lại bình tĩnh. Anh quay lại với công việc của mình, quyết tâm giữ cho mọi người an toàn, bởi vì trong cuộc chiến này, sự sống và cái chết chỉ cách nhau một giây.