Người Hùng Thời Gian - Chương 8
Chương 8: Những Đường Ranh Rắc Rối
Alexander cùng nhóm y tế tiếp tục làm việc không mệt mỏi trong căn trại, cố gắng chăm sóc cho những người lính bị thương. Mỗi giây đều quý giá, và những âm thanh bên ngoài vẫn vang vọng, làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí.
“Mọi người, hãy chú ý!” Alexander kêu lên, khi một lính trẻ chạy vào, mồ hôi ướt đẫm trên trán. “Chúng ta có thêm nhiều người bị thương!”
“Có bao nhiêu?” bác sĩ lớn tuổi hỏi, không giấu nổi lo lắng.
“Ít nhất năm người,” lính trẻ trả lời, giọng gấp gáp. “Họ đang ở phía đông, gần khu vực bắn phá.”
“Chúng ta phải đưa họ vào ngay!” Alexander nói, ánh mắt kiên định. “Eric, Thomas, đi với tôi!”
Họ vội vã chuẩn bị băng gạc và thuốc men, rồi cùng nhau lao ra ngoài. Không khí bên ngoài nặng nề, tiếng súng vẫn vang lên từng hồi. Alexander cảm thấy adrenaline trong người, nhưng anh không cho phép bản thân sợ hãi.
“Phía bên phải!” Thomas chỉ vào một góc, nơi có tiếng kêu cứu yếu ớt.
Họ lao tới và nhìn thấy ba người lính nằm trên mặt đất, mỗi người đều bị thương nặng. Một người trong số họ, mặt mũi đầy máu, giọng thều thào: “Cứu tôi… xin hãy cứu tôi…”
“Bình tĩnh nào, chúng tôi sẽ giúp cậu,” Alexander nói, nhanh chóng kiểm tra vết thương. “Cậu bị thương ở đâu?”
“Tôi… tôi không thể cảm thấy chân,” người lính đáp, ánh mắt hoảng loạn.
“Chúng ta phải đưa họ vào ngay!” Alexander hô lên. “Nào, giúp tôi!”
Cùng nhau, họ nâng những người lính bị thương lên, nhưng khi vừa di chuyển, một tiếng nổ lớn vang lên gần đó, làm đất rung chuyển. Mọi người hoảng hốt, nhưng Alexander không thể từ bỏ.
“Chạy!” anh kêu lên, dẫn đầu nhóm về phía trại.
Khi về đến nơi an toàn, họ đặt những người bị thương xuống đất. Alexander bắt đầu sơ cứu ngay lập tức, trong khi bác sĩ lớn tuổi cũng vội vã đến để giúp đỡ.
“Chúng ta cần kháng sinh và băng gạc!” bác sĩ lớn tuổi ra lệnh, ánh mắt căng thẳng.
“Mau lên!” Alexander hét lên, nhưng giữa dòng suy nghĩ, anh lại cảm thấy một nỗi bất an không thể tả. “Có gì không ổn sao?” anh hỏi bác sĩ.
“Chúng ta không đủ nguồn lực,” bác sĩ lớn tuổi thở dài, lo lắng. “Nếu tình hình tiếp tục xấu đi, chúng ta có thể không cứu được tất cả.”
“Chúng ta sẽ tìm ra cách!” Alexander nói, quyết tâm trong lòng. “Không ai bị bỏ lại.”
“Nhưng nếu kẻ thù tấn công mạnh hơn, chúng ta sẽ không thể giữ vững,” bác sĩ đáp, giọng buồn bã. “Chúng ta đang ở trong một tình thế rất khó khăn.”
Trong lúc đó, những tiếng súng và tiếng nổ vẫn vang vọng từ bên ngoài, nhắc nhở họ rằng cuộc chiến chưa kết thúc. Alexander biết rằng họ cần một kế hoạch.
“Chúng ta cần phải có một cuộc họp khẩn cấp,” anh đề xuất. “Phân chia lại công việc và chuẩn bị cho mọi tình huống.”
Bác sĩ lớn tuổi gật đầu. “Hãy gọi mọi người lại. Chúng ta không thể để tình hình trở nên tồi tệ hơn.”
Khi mọi người tụ tập lại, Alexander cảm thấy nỗi lo lắng lắng đọng trong không khí. “Chúng ta đã cứu được một số người, nhưng chúng ta đang đối mặt với tình hình khó khăn. Chúng ta cần phải lên kế hoạch cho một cuộc rút lui nếu cần thiết,” anh bắt đầu.
“Mọi người sẽ không từ bỏ!” Eric kêu lên. “Chúng ta không thể để kẻ thù thắng!”
“Nhưng nếu chúng ta không có đủ lực lượng, chúng ta sẽ không thể chống lại,” bác sĩ lớn tuổi trả lời, giọng đầy thực tế. “Chúng ta phải cân nhắc.”
“Chúng ta phải tìm ra cách bảo vệ những người bị thương,” Alexander nhấn mạnh. “Nếu cần, chúng ta có thể xây dựng hàng rào hoặc tìm kiếm những vị trí an toàn hơn.”
“Tôi có thể giúp làm hàng rào từ các vật liệu xung quanh,” một lính trẻ đề xuất. “Có thể tạo thành một khu vực an toàn cho những người bị thương.”
“Đúng! Chúng ta sẽ làm điều đó,” Alexander nói, lòng đầy hy vọng. “Cùng nhau, chúng ta sẽ bảo vệ những người yếu thế.”
Nhưng ngay khi cuộc họp vừa kết thúc, một tiếng nổ lớn vang lên gần đó, làm rung chuyển căn trại. Mọi người đều ngã nhào xuống đất, cảm giác hoảng loạn bao trùm.
“Có một cuộc tấn công lớn!” bác sĩ lớn tuổi kêu lên. “Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng!”
Alexander đứng dậy, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để kẻ thù lấy đi những gì chúng ta đã xây dựng. Cùng nhau, chúng ta sẽ chống lại!”
Nhóm lính lại trở về vị trí, chuẩn bị đối mặt với kẻ thù. Alexander cảm thấy sức mạnh của lòng dũng cảm từ những đồng đội quanh mình. Họ không đơn độc; họ là một đội, và họ sẽ cùng nhau chiến đấu.
Khi tiếng súng vang lên và những âm thanh hỗn loạn tiếp tục diễn ra, Alexander biết rằng đây sẽ là một trận chiến cam go. Nhưng lòng tin vào đồng đội của anh là ánh sáng dẫn lối trong bóng tối của cuộc chiến này. Họ sẽ không từ bỏ; họ sẽ chiến đấu vì nhau, vì những người đã hy sinh, và vì tương lai mà họ xứng đáng có được.