Người Hùng Thời Gian - Chương 9
Chương 9: Ngọn Lửa Quyết Tâm
Tiếng súng vang vọng, từng loạt đạn nổ chát chúa làm rung chuyển không gian xung quanh. Alexander đứng bên cạnh những người lính, cảm nhận được căng thẳng trong không khí. Anh nhìn thấy ánh mắt kiên định của họ, lòng dũng cảm hòa quyện với nỗi sợ hãi. Đây chính là thời điểm mà họ phải quyết định.
“Giữ vững vị trí!” bác sĩ lớn tuổi hô to. “Chúng ta không thể để kẻ thù tiến thêm!”
Alexander nhận ra rằng giờ không phải là lúc để hoảng sợ. “Cùng nhau, hãy bảo vệ những người bị thương!” anh nhắc nhở. “Chúng ta phải bảo đảm rằng họ an toàn.”
“Mọi người, hãy chuẩn bị bắn!” Thomas la lớn, tay cầm chặt khẩu súng, ánh mắt sắt lạnh.
Khi những tiếng súng vang lên, Alexander cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Họ đã trải qua quá nhiều thử thách, và giờ đây là lúc chứng tỏ sức mạnh của tình đồng đội. Anh cùng với nhóm lính bắn trả, cố gắng giữ vững hàng phòng ngự.
Một tiếng nổ lớn lại vang lên, gần hơn lần trước. Đất rung chuyển và khói mù mịt bao trùm. “Mọi người, cẩn thận!” bác sĩ lớn tuổi cảnh báo, nhưng đã quá muộn.
“Mau, chúng ta phải rút lui vào trong!” Alexander hô lớn, dẫn dắt mọi người vào khu vực an toàn hơn. “Đi nào!”
Khi vào trong, anh nhìn thấy những người lính bị thương vẫn nằm trong trại, ánh mắt lo âu. “Chúng ta sẽ bảo vệ các cậu!” Alexander nói, cố gắng trấn an họ. “Hãy giữ vững, chúng tôi sẽ không để các cậu một mình!”
Trong lúc chiến đấu, một âm thanh chói tai vang lên. “Còn một nhóm kẻ thù đang tiến đến!” một lính trẻ hét lên, hoảng loạn.
“Phải làm gì đó ngay!” Alexander cảm thấy sự khẩn trương tăng lên. “Eric, cùng tôi ra ngoài! Chúng ta phải ngăn họ lại!”
“Nhưng chúng ta không có đủ người!” Eric nói, ánh mắt đầy lo lắng.
“Không còn thời gian để lùi bước!” Alexander đáp, quyết tâm rời khỏi nơi ẩn nấp. “Nếu không, họ sẽ chiếm lấy vị trí của chúng ta!”
Họ lao ra ngoài, ngay khi một nhóm kẻ thù xuất hiện ở góc đường. “Bắn!” Alexander kêu lên, và cả hai cùng nổ súng, giữ vững lập trường.
“Chúng ta phải giữ vững!” Eric hét lên, ánh mắt đầy quyết tâm.
Họ bắn ra từng loạt đạn, nhưng kẻ thù đông đảo hơn họ. “Chạy về phía bên trái!” Alexander hô to, tìm kiếm vị trí có lợi hơn.
“Cẩn thận!” Eric nhắc nhở, khi họ di chuyển, nhưng không kịp. Một viên đạn bay qua gần, làm Alexander phải né tránh.
“Chúng ta không thể đứng yên!” Alexander kêu lên. “Mọi người, hãy tìm kiếm vũ khí từ những người đã ngã xuống!”
Họ lao đến, thu nhặt vũ khí từ những người lính đã ngã gục. “Chúng ta phải cố gắng thêm một lần nữa!” Alexander nói, cảm thấy quyết tâm trỗi dậy trong lòng.
“Được rồi, sẵn sàng!” Eric đáp, cùng Alexander quay lại chiến đấu. Họ bắn ra một loạt đạn, tạo ra sự ngạc nhiên cho kẻ thù.
“Giữ vững!” Alexander nhắc nhở, nhìn thấy những người lính khác cũng bắt đầu đứng dậy. “Chúng ta không đơn độc!”
Sự quyết tâm của họ lan tỏa như ngọn lửa, thổi bùng lên tinh thần chiến đấu. Những người lính khác cũng đứng lên, quyết tâm không bỏ cuộc.
“Chúng ta sẽ không từ bỏ!” Alexander hô to. “Chúng ta sẽ bảo vệ những người đã hy sinh và những người còn lại!”
Mọi người xung quanh anh đều gật đầu, ánh mắt tràn đầy sức mạnh. Họ đã trải qua quá nhiều thử thách, và giờ đây, sự đoàn kết chính là sức mạnh lớn nhất.
“Bắt đầu phản công!” bác sĩ lớn tuổi hô lên, theo chân họ. “Chúng ta phải làm cho kẻ thù phải lùi bước!”
Cả nhóm đồng loạt bắn trả, những tiếng súng vang lên như tiếng trống chiến thắng. Kẻ thù bắt đầu dao động, và Alexander cảm thấy sức mạnh đang dần trở lại.
“Mau lên!” Eric hô lớn. “Chúng ta có thể làm được!”
Họ tiếp tục tấn công, tiến lên từng bước một, không ngừng bắn trả. Ánh mắt của Alexander không rời khỏi nhóm đồng đội của mình. Họ đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thử thách, và giờ là lúc khẳng định rằng họ không dễ bị đánh bại.
Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, kẻ thù bắt đầu rút lui, và Alexander cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. “Chúng ta đã làm được!” anh la lớn, vui mừng.
Nhưng trong lòng anh vẫn có một nỗi lo lắng. Cuộc chiến chưa kết thúc, và còn nhiều điều phải đối mặt. “Hãy bảo vệ những người bị thương!” Alexander kêu lên. “Chúng ta không thể để họ lại một mình!”
Họ quay lại trại, nơi những người bị thương đang chờ đợi sự giúp đỡ. Dù thắng lợi hôm nay là một dấu hiệu tích cực, Alexander biết rằng cuộc chiến còn dài. Và điều quan trọng nhất là phải bảo vệ và chăm sóc cho những người đã chiến đấu bên cạnh mình.
“Hãy chuẩn bị cho những gì sắp đến,” bác sĩ lớn tuổi nói, ánh mắt đầy suy tư. “Chúng ta sẽ cần một kế hoạch tốt hơn cho những ngày tới.”
Alexander gật đầu. “Chúng ta sẽ tìm cách. Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách.”
Ánh mắt của mọi người đầy quyết tâm. Họ đã cùng nhau trải qua những khó khăn, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau đối mặt với những điều sắp xảy ra. Cuộc chiến này không chỉ là về sự sống còn; đó còn là về lòng dũng cảm, tình đồng đội, và hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn.