Người Lái Xe Lửa Thần Thánh - Chương 1
Chương 1: Chuyến Tàu Định Mệnh
Trần Dương đứng trong cabin điều khiển, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tàu. Đêm nay, trời đổ cơn bão lớn, mây đen cuồn cuộn phủ kín bầu trời. Gió thổi mạnh, làm rung rinh những cành cây bên đường ray, nhưng đối với một người lái xe lửa kỳ cựu như Trần Dương, đây chỉ là một đêm bình thường khác. Ông đã lái con tàu này qua biết bao mùa mưa bão, nhưng đêm nay, một cảm giác lạ lùng bắt đầu xâm chiếm tâm trí ông.
“Trời đất ơi, mưa kiểu này thì đoàn tàu của chúng ta sẽ phải chậm lại mất thôi,” Trần Dương lẩm bẩm một mình khi kiểm tra các thiết bị. Bên cạnh ông, Minh – phụ tá trẻ tuổi – đang ngồi xem bản đồ, mắt dán vào những tuyến đường quen thuộc.
“Anh Dương, lần này chúng ta đi qua cây cầu cổ ở Phù Lâm phải không? Nghe người dân bảo nó đã cũ lắm rồi, em hơi lo,” Minh nói, giọng hơi run run khi nghĩ đến cảnh đoàn tàu nặng nề của họ vượt qua cây cầu yếu ớt.
“Đừng lo, cầu Phù Lâm chắc chắn mà. Nó đã đứng vững hàng trăm năm qua những trận mưa lũ tồi tệ hơn thế này. Cứ tin vào nó và vào bản thân mình,” Trần Dương đáp lại với một nụ cười nhẹ, cố trấn an cậu thanh niên.
Nhưng khi họ đến gần cây cầu, một luồng sáng bất ngờ lóe lên từ bầu trời, xuyên qua màn mưa như một tia chớp. Trần Dương chớp mắt, cố gắng nhìn rõ hơn. Đó không phải là ánh sáng bình thường của sét, mà là một thứ ánh sáng lạ lẫm, mạnh mẽ và bí ẩn. Nó lấp lánh như bạc, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
“Minh, cậu có thấy không?” Trần Dương hỏi, giọng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Minh ngước lên nhìn qua cửa sổ, mặt tái mét. “Em thấy… Thứ gì đó trên trời… nhưng không rõ là gì.”
Trần Dương bỗng cảm thấy một luồng nhiệt nóng rực lan tỏa khắp cơ thể mình, như thể dòng điện chạy qua. Trái tim ông đập nhanh hơn, hơi thở trở nên dồn dập. Ông nắm chặt tay vào cần điều khiển, nhưng tay ông dường như có sức mạnh kỳ lạ, mạnh hơn thường lệ.
“Có chuyện gì vậy… Tại sao mình lại thấy lạ thế này?” Trần Dương nghĩ thầm, cảm giác như thân thể đang biến đổi.
Con tàu rung lên khi nó bước vào cây cầu cổ, tiếng kim loại va vào nhau hòa lẫn với tiếng mưa như một bản giao hưởng của nguy hiểm. Ánh sáng kỳ lạ vẫn lơ lửng trên bầu trời, chiếu rọi xuống dòng sông bên dưới, tạo ra những vệt sáng lấp lánh như ngàn viên ngọc.
“Trần Dương! Chúng ta cần giảm tốc độ!” Minh hét lên khi thấy cây cầu bắt đầu rung chuyển. “Nó không chịu nổi trọng lượng của chúng ta đâu!”
Nhưng Trần Dương không thể tập trung vào lời của Minh. Ông chỉ cảm nhận được sức mạnh đang lớn dần trong mình, như thể có một nguồn năng lượng khổng lồ đang truyền vào từng thớ cơ bắp. Ông có cảm giác mình có thể nâng cả đoàn tàu này lên chỉ bằng một tay.
Minh vội kéo cần phanh, cố gắng giảm tốc độ, nhưng Trần Dương đã đặt tay lên tay cậu, ngăn lại. “Không cần đâu, Minh. Cây cầu sẽ không sụp đâu… Tin tôi.”
Minh nhìn Trần Dương, không hiểu tại sao người đàn ông bình thường lại tỏ ra tự tin đến thế trong tình huống nguy hiểm này. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, một cơn gió mạnh từ đâu ập đến, xô mạnh con tàu về phía trước. Nhưng thay vì cảm thấy mất kiểm soát, Trần Dương lại điều khiển tàu một cách chính xác đến kỳ lạ, giữ cho đoàn tàu vững chắc trên đường ray.
Ánh sáng trên trời dần mờ đi, nhưng cảm giác sức mạnh trong Trần Dương vẫn còn nguyên. Khi con tàu vượt qua cây cầu một cách an toàn, ông mới thở phào, buông tay ra khỏi cần điều khiển.
“Anh Dương… làm sao anh biết chúng ta sẽ an toàn?” Minh hỏi, mắt vẫn còn mở to vì kinh ngạc.
Trần Dương im lặng một lúc, rồi nhìn Minh với ánh mắt đầy bí ẩn. “Tôi không biết, Minh à… Nhưng tôi cảm nhận được… Một thứ gì đó lớn lao hơn đang dẫn dắt chúng ta.”
Đêm đó, sau khi đoàn tàu đi vào một đường hầm dài, Trần Dương vẫn không ngừng nghĩ về thứ ánh sáng kỳ lạ và cảm giác sức mạnh mới trong người mình. Ông biết rằng đêm nay chỉ là khởi đầu cho một cuộc hành trình mới, nơi ông không chỉ đơn thuần là một người lái xe lửa nữa. Ông đã trở thành người bảo vệ, không chỉ cho hành khách, mà còn cho chính con tàu này.
Hết chương 1