Người Lái Xe Lửa Thần Thánh - Chương 3
Chương 3: Mối Đe Dọa Đầu Tiên
Đêm đó, trời lại đổ mưa như trút nước. Trần Dương ngồi trong cabin điều khiển, mắt dõi theo con đường ray dài bất tận trước mặt. Tiếng mưa rơi đều đều trên mái tàu, hòa với tiếng động cơ ầm ì, tạo thành một bản nhạc nền quen thuộc cho những chuyến đi của ông. Nhưng đêm nay, bản nhạc đó như có thêm một âm điệu bất thường, một cảm giác bất an len lỏi trong không gian.
Minh, phụ tá trẻ, ngồi bên cạnh Trần Dương, mắt chăm chú vào màn hình điều khiển. Nhưng dù cố gắng tập trung vào công việc, Minh không thể che giấu sự lo lắng trong lòng. Từ sau đêm vượt qua cầu Phù Lâm, cậu không thể quên ánh sáng kỳ lạ và sức mạnh bí ẩn mà Trần Dương đã thể hiện.
“Anh Dương, anh cảm thấy ổn không?” Minh hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Trần Dương quay sang nhìn Minh, cố gắng nở một nụ cười để trấn an cậu. “Tôi ổn, Minh à. Chỉ là… đêm nay có gì đó không đúng.”
Minh cau mày, cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Trần Dương. “Có gì đó không đúng là sao? Anh nghĩ chúng ta sẽ gặp rắc rối à?”
Trần Dương không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối bên ngoài dường như dày đặc hơn bình thường, và trong những cơn gió lùa qua cabin, ông cảm thấy có một thứ gì đó đang rình rập, chờ đợi thời cơ tấn công.
“Không biết nữa… Chỉ là cảm giác thôi,” Trần Dương đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng cậu cứ chuẩn bị sẵn sàng, có thể chúng ta sẽ gặp phải điều gì đó không mong muốn.”
Minh gật đầu, lòng dạ càng thêm bất an. Cậu đã nghe nhiều câu chuyện kỳ quái về những chuyến tàu đi qua vùng núi này, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với điều tương tự.
Khi đoàn tàu tiến sâu vào rừng, trời càng lúc càng tối hơn. Ánh sáng từ đầu tàu chỉ chiếu rọi được một khoảng nhỏ trước mặt, còn lại tất cả đều bị bao phủ trong bóng đen dày đặc. Bỗng nhiên, Minh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu quay sang Trần Dương, mắt mở to.
“Anh Dương… Anh có cảm thấy cái gì không?” Minh thì thầm.
Trần Dương chưa kịp trả lời thì bất ngờ, một bóng đen lướt qua ngay trước đầu tàu. Ông kịp nhìn thấy một hình dáng mờ ảo, như một con thú lớn với đôi mắt đỏ rực. Trong tích tắc, bóng đen biến mất, nhưng không khí trong cabin bỗng trở nên ngột ngạt, như bị một lực vô hình đè nặng.
“Minh, cẩn thận!” Trần Dương hét lên, tay nắm chặt cần điều khiển. “Có thứ gì đó ở ngoài kia!”
Minh chưa kịp phản ứng thì đoàn tàu rung chuyển dữ dội, như thể có một lực mạnh nào đó đang đẩy nó khỏi đường ray. Trần Dương ngay lập tức điều chỉnh, cố gắng giữ cho tàu ổn định, nhưng ông cảm nhận được một sức mạnh lớn hơn đang tấn công từ mọi phía.
“Tôi biết rồi! Đó là bóng đen! Chúng đang cố lật tàu!” Trần Dương hét lên, đôi mắt nhìn thẳng vào màn đêm trước mặt, nơi những bóng đen mờ ảo liên tục xuất hiện và biến mất.
Minh hoảng hốt, tay chân run rẩy. “Chúng ta phải làm sao bây giờ, anh Dương? Chúng ta không thể giữ tàu ổn định mãi thế này!”
Trần Dương siết chặt hàm răng, cảm nhận dòng năng lượng trong người đang trào dâng. Ông biết rằng nếu không hành động ngay lập tức, đoàn tàu sẽ không thể vượt qua đêm nay.
“Minh, nghe tôi!” Trần Dương nói to, giọng dứt khoát. “Cậu phải tin tôi. Tôi sẽ dùng sức mạnh này để bảo vệ tàu và hành khách. Cậu giữ vững tinh thần, đừng hoảng loạn!”
Minh nhìn Trần Dương, mắt vẫn đầy sợ hãi nhưng cũng có chút tin tưởng. Cậu gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trần Dương nhắm mắt lại, tập trung tất cả ý chí vào dòng năng lượng đang chảy trong người. Ông cảm nhận được nó, mạnh mẽ và dữ dội, như một dòng sông cuộn trào trong huyết quản. Khi mở mắt ra, ánh sáng lạ lùng từ đêm trước lại lóe lên trong mắt ông, và ngay lập tức, ông cảm thấy mình có thể kiểm soát mọi thứ.
“Bọn quỷ dữ kia, hãy tránh xa!” Trần Dương hét lên, giọng nói vang vọng như tiếng sấm.
Ông đưa tay ra phía trước, cảm giác như có một luồng sức mạnh vô hình đang lan tỏa từ bàn tay mình. Bóng đen xung quanh lập tức bị đẩy lùi, và con tàu dần lấy lại được thăng bằng. Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Trần Dương, người mà cậu luôn xem như một người lái tàu bình thường, giờ đây đang điều khiển một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Những bóng đen dường như biết sợ hãi, chúng lùi dần rồi biến mất vào màn đêm. Không khí quanh tàu trở nên nhẹ nhàng hơn, và đoàn tàu tiếp tục tiến lên, băng qua khu rừng âm u.
Khi tàu ra khỏi vùng nguy hiểm, Trần Dương mới thả lỏng cơ thể, cảm giác kiệt sức xâm chiếm lấy ông. Ông ngồi phịch xuống ghế, hơi thở dồn dập. Minh vội chạy lại, lo lắng hỏi han.
“Anh Dương, anh không sao chứ? Chuyện vừa rồi… là thật sao?”
Trần Dương gật đầu, đôi mắt vẫn còn lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. “Đúng vậy, Minh à. Chúng ta vừa đối mặt với thứ gì đó không thuộc về thế giới này. Nhưng sức mạnh đó… nó đã giúp chúng ta vượt qua.”
Minh ngồi xuống bên cạnh Trần Dương, đầu óc cậu quay cuồng với những gì vừa chứng kiến. “Anh Dương, em không biết phải nói gì nữa… Nhưng cảm ơn anh, nếu không có anh, chắc chúng ta đã không còn ngồi đây.”
Trần Dương mỉm cười mệt mỏi, đặt tay lên vai Minh. “Chúng ta là một đội, Minh. Cậu đã giúp tôi giữ vững tinh thần trong lúc khó khăn nhất. Và chúng ta sẽ còn phải đối mặt với nhiều thứ hơn nữa trong tương lai.”
Minh gật đầu, ánh mắt kiên quyết. “Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên anh, anh Dương.”
Đoàn tàu tiếp tục lăn bánh trong đêm tối, băng qua những con đường dài và đầy hiểm nguy. Nhưng giờ đây, Trần Dương biết rằng mình đã sẵn sàng cho bất kỳ thử thách nào sắp tới, với sức mạnh mới và lòng quyết tâm bảo vệ những người trên chuyến tàu này.
Hết chương 3