Người Lái Xe Lửa Thần Thánh - Chương 4
Chương 4: Nguồn Gốc Sức Mạnh
Sau đêm đối đầu với những bóng đen trong khu rừng, Trần Dương không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Sức mạnh kỳ lạ trong ông ngày càng trở nên rõ rệt hơn, nhưng nó cũng làm ông lo lắng. Ông cảm thấy mình đã trở thành một người khác, nhưng chính xác là gì thì vẫn chưa thể hiểu rõ.
Sáng hôm sau, Trần Dương quyết định quay lại gặp thầy Tâm. Ông biết rằng nếu có ai hiểu rõ về những điều kỳ bí này, thì đó chỉ có thể là người thầy già dặn kinh nghiệm ấy. Với tâm trạng nặng nề, ông lên đường đến nhà thầy Tâm, ngôi nhà nằm trên ngọn đồi nhỏ, yên tĩnh nhưng cũng đầy bí ẩn.
Khi Trần Dương đến nơi, thầy Tâm đang ngồi trong vườn, giữa những bụi cây xanh tươi và những bông hoa đang nở rộ. Ông lão chậm rãi ngẩng đầu lên khi thấy Trần Dương bước tới, nở một nụ cười hiền hậu nhưng cũng đầy ẩn ý.
“Ta đã chờ cậu, Trần Dương,” thầy Tâm nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền. “Cậu đã trải qua một đêm đáng nhớ, phải không?”
Trần Dương ngồi xuống đối diện thầy Tâm, thở dài. “Thưa thầy, con không biết phải làm sao. Sức mạnh này, nó đến từ đâu? Và tại sao lại là con?”
Thầy Tâm nhìn sâu vào mắt Trần Dương, như thể đang tìm kiếm câu trả lời từ chính tâm hồn ông. “Cậu nhớ ta đã nói gì về vị thần bảo vệ không? Đó không chỉ là một câu chuyện cổ tích. Cậu đã được chọn bởi một thế lực lớn lao, và sức mạnh đó là của vị thần bảo vệ đường sá và những người lữ hành.”
Trần Dương im lặng, cố gắng tiếp thu những lời nói của thầy Tâm. “Nhưng tại sao lại là con, thưa thầy? Con chỉ là một người lái xe lửa bình thường, con không hiểu tại sao mình lại được ban cho sức mạnh này.”
Thầy Tâm gật đầu, như đã hiểu rõ nỗi băn khoăn của Trần Dương. “Có những điều trên thế giới này mà chúng ta không thể lý giải bằng logic thông thường. Vị thần đó đã chọn cậu vì một lý do đặc biệt. Có thể là vì lòng dũng cảm, vì sự trung thành với công việc, hoặc vì cậu đã luôn bảo vệ những người lữ hành trên con đường của mình. Dù lý do là gì, giờ đây cậu đã mang trên vai một sứ mệnh thiêng liêng.”
Trần Dương cúi đầu, cảm thấy sức nặng của những lời nói đó. Ông đã luôn tự hào về công việc của mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể đưa ông vào một cuộc hành trình kỳ lạ như vậy.
“Thưa thầy, con phải làm gì để kiểm soát sức mạnh này?” Trần Dương hỏi, giọng đầy quyết tâm. “Con không muốn nó trở thành một gánh nặng, mà muốn dùng nó để bảo vệ mọi người.”
Thầy Tâm mỉm cười, ánh mắt sáng lên. “Đó mới chính là điều mà ta mong đợi từ cậu, Trần Dương. Để kiểm soát sức mạnh này, cậu cần hiểu rõ về nó và về bản thân mình. Hãy bắt đầu bằng cách tập trung vào lòng nhân ái và sự quyết tâm bảo vệ người khác. Sức mạnh này sẽ đáp ứng khi cậu sử dụng nó vì mục đích tốt đẹp.”
Trần Dương gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Con hiểu rồi, thưa thầy. Con sẽ không để sức mạnh này chi phối con. Con sẽ sử dụng nó để bảo vệ hành khách và những người lữ hành trên con đường của mình.”
Thầy Tâm đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Trần Dương. “Cậu có một trái tim mạnh mẽ và một tâm hồn trong sáng. Hãy luôn nhớ điều đó, và cậu sẽ không bao giờ lạc lối.”
Sau khi rời khỏi nhà thầy Tâm, Trần Dương cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Ông đã hiểu rõ hơn về sức mạnh của mình và về trách nhiệm mà mình phải gánh vác. Đêm đó, ông trở lại đoàn tàu, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào đang chờ đợi phía trước.
Chuyến tàu đêm đó diễn ra bình thường, không có bất kỳ điều gì bất thường. Nhưng Trần Dương vẫn cảnh giác, đôi mắt liên tục dò xét xung quanh. Ông biết rằng đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão, và rằng những thế lực đen tối sẽ không dừng lại.
Khi đoàn tàu băng qua một ngôi làng nhỏ, Trần Dương nhìn thấy những đứa trẻ chơi đùa bên đường ray, ánh mắt chúng đầy hồn nhiên và ngây thơ. Ông nhớ lại những gì thầy Tâm đã nói về lòng nhân ái và bảo vệ người khác. Đây chính là lý do ông được chọn, để bảo vệ những cuộc sống giản dị và những con đường an toàn.
Đoàn tàu tiếp tục lăn bánh qua đêm tối, mang theo Trần Dương và sứ mệnh thiêng liêng của mình. Ông biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng với sức mạnh mới và lòng quyết tâm, ông sẽ không bao giờ từ bỏ.
Hết chương 4