Người Lái Xe Lửa Thần Thánh - Chương 5
Chương 5: Sứ Mệnh Mới
Trần Dương bước xuống sân ga, đón nhận luồng không khí mát lạnh của buổi sáng sớm. Đoàn tàu đã hoàn thành chuyến đi đêm một cách an toàn, và bây giờ ông có chút thời gian để thư giãn trước khi bắt đầu hành trình tiếp theo. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, trong lòng ông vẫn không thể nguôi ngoai cảm giác rằng những thử thách thực sự vẫn còn đang chờ đợi.
Trên đường về nhà, Trần Dương ghé qua một quán cà phê nhỏ nằm bên đường ray. Quán cà phê này là điểm dừng chân quen thuộc của ông và nhiều người lái tàu khác. Ông gọi một ly cà phê đen, ngồi xuống một góc bàn yên tĩnh, mắt dõi theo dòng người qua lại bên ngoài.
Khi Trần Dương đang trầm ngâm suy nghĩ, ông nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.
“Anh Dương, có thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi đấy à?”
Ông quay lại và nhận ra đó là Lâm, một đồng nghiệp cũng làm nghề lái tàu. Lâm là người bạn thân thiết của ông, người mà ông luôn có thể tin tưởng. Ông mỉm cười, ra hiệu cho Lâm ngồi xuống.
“Lâm, cũng đến đây giải khát à? Công việc thế nào?” Trần Dương hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Lâm ngồi xuống, gọi một tách trà. “Cũng không tệ lắm. Chỉ là những chuyến tàu bình thường thôi, nhưng tôi nghe nói đêm qua anh gặp chuyện lạ?”
Trần Dương ngập ngừng một lúc, rồi kể lại những gì đã xảy ra. Từ khi ông nhận được sức mạnh kỳ lạ đến cuộc đối đầu với những bóng đen trong khu rừng. Lâm lắng nghe, mắt mở to ngạc nhiên.
“Anh Dương, những điều anh nói nghe như trong truyện cổ tích ấy. Nhưng tôi tin anh. Vậy bây giờ anh định làm gì với sức mạnh đó?” Lâm hỏi, ánh mắt đầy tò mò và lo lắng.
Trần Dương nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ trước khi trả lời. “Tôi không biết rõ tất cả, nhưng tôi đã nhận ra rằng đây không chỉ là một sự tình cờ. Sứ mệnh của tôi là bảo vệ hành khách và con đường mà tôi đi qua. Và có vẻ như đây mới chỉ là khởi đầu.”
Lâm gật gù, tay khẽ xoa cằm. “Nghe có vẻ như anh sẽ phải đối mặt với nhiều thứ hơn là chỉ lái tàu đấy. Nhưng anh Dương này, hãy nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi – những người bạn và đồng nghiệp – luôn ở bên anh.”
Trần Dương mỉm cười cảm kích. “Cảm ơn, Lâm. Biết rằng có các cậu bên cạnh, tôi cảm thấy tự tin hơn nhiều.”
Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại của Trần Dương. Ông nhanh chóng nghe máy, đầu dây bên kia là Minh.
“Anh Dương, em xin lỗi đã gọi sớm thế này, nhưng chúng ta có vấn đề rồi,” Minh nói, giọng đầy căng thẳng.
Trần Dương lập tức trở nên nghiêm túc. “Chuyện gì vậy, Minh?”
“Em vừa nhận được tin từ trung tâm. Chuyến tàu tiếp theo của chúng ta sẽ đi qua một khu vực có báo cáo về hiện tượng lạ. Những người dân trong vùng nói rằng họ đã nhìn thấy bóng ma lảng vảng trên đường ray, và có vài người thậm chí còn mất tích.”
Tim Trần Dương đập mạnh, một cảm giác không lành bao trùm lấy ông. “Cậu đã chuẩn bị mọi thứ chưa? Chúng ta cần đảm bảo rằng tất cả đều an toàn.”
Minh đáp lại, giọng chắc chắn. “Em đã kiểm tra toàn bộ đoàn tàu và thông báo cho nhân viên an ninh. Nhưng em nghĩ rằng chúng ta cần phải cẩn trọng hơn, nhất là sau những gì đã xảy ra.”
Trần Dương gật đầu, dù biết Minh không thể thấy. “Cậu nói đúng. Hãy sẵn sàng mọi thứ. Tôi sẽ có mặt ngay.”
Khi kết thúc cuộc gọi, Trần Dương quay sang Lâm, ánh mắt quyết tâm. “Lâm, tôi phải đi ngay. Có vẻ như lần này chúng ta sẽ đối mặt với thứ gì đó nguy hiểm thật sự.”
Lâm vỗ vai Trần Dương, ánh mắt cũng đầy sự nghiêm túc. “Anh cứ đi đi. Nếu cần giúp đỡ gì, hãy gọi tôi.”
Trần Dương đứng dậy, trả tiền cà phê rồi nhanh chóng rời khỏi quán. Ông biết rằng chuyến tàu sắp tới sẽ không dễ dàng, và rằng những thế lực đen tối có thể đang chờ đợi ông và hành khách trên tuyến đường phía trước.
Vài giờ sau, Trần Dương đứng trên sân ga, nhìn đoàn tàu chuẩn bị khởi hành. Minh đã đứng sẵn bên cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị. “Anh Dương, tất cả đã sẵn sàng. Chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.”
Trần Dương gật đầu, bước lên tàu, lòng đầy quyết tâm. Ông biết rằng với sức mạnh mới của mình, ông phải đối mặt với những mối nguy hiểm này và bảo vệ tất cả những người đang trông cậy vào ông. Và dù có chuyện gì xảy ra, ông sẽ không để bất kỳ ai bị tổn thương.
Khi tàu rời sân ga, Trần Dương đứng trong cabin điều khiển, đôi mắt dõi theo con đường phía trước. Bóng tối đang chờ đợi, nhưng ông không hề sợ hãi. Ông đã sẵn sàng, và lần này, ông sẽ chiến đấu với tất cả những gì mình có.
Hết chương 5