Người Lái Xe Lửa Thần Thánh - Chương 6
Chương 6: Hành Khách Bí Ẩn
Đêm đen phủ kín bầu trời khi đoàn tàu của Trần Dương lao đi trên những đường ray lấp lánh ánh sáng mờ ảo. Bên trong, không khí trầm lắng nhưng căng thẳng. Hành khách ngồi im lặng, một số đọc sách, số khác ngắm nhìn qua cửa sổ, nơi cảnh vật trôi qua trong màn đêm tĩnh lặng. Tuy nhiên, không ai nhận ra rằng đêm nay, họ không chỉ đơn thuần là hành khách trên một chuyến tàu bình thường.
Trần Dương đứng trong cabin, mắt chăm chú dõi theo con đường phía trước. Ông cảm nhận được sự bất ổn, như thể có một bóng đen đang bao trùm lấy đoàn tàu. Cảm giác này ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi tàu tiến sâu vào khu vực rừng núi hoang vu. Bên cạnh ông, Minh cũng im lặng, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
“Anh Dương, anh có thấy gì lạ không?” Minh hỏi, giọng thì thầm như sợ phá vỡ sự im lặng đáng ngại.
Trần Dương không trả lời ngay, chỉ im lặng lắng nghe tiếng động cơ đều đều và tiếng gió rít qua những cánh cửa. Cuối cùng, ông gật đầu. “Có, Minh. Đêm nay không giống những đêm khác. Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.”
Minh khẽ rùng mình. “Anh nghĩ đó là… những bóng đen mà chúng ta đã gặp trước đây?”
Trần Dương lắc đầu. “Không, lần này là thứ khác. Một thứ còn nguy hiểm hơn.”
Đột nhiên, đoàn tàu rung chuyển nhẹ, như thể vừa đi qua một vùng đất gồ ghề. Trần Dương và Minh lập tức cảnh giác, nhưng mọi thứ dường như vẫn ổn định. Tuy nhiên, Trần Dương không thể xua tan cảm giác rằng có điều gì đó rất không đúng đang xảy ra.
Chính lúc đó, một tiếng gõ nhẹ vang lên từ cửa cabin. Trần Dương và Minh quay lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó. Ông ta trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest đen cổ điển, với đôi mắt sắc lạnh và nụ cười bí ẩn.
“Xin lỗi đã làm phiền, nhưng tôi có thể nói chuyện với người lái tàu không?” Người đàn ông nói, giọng trầm ấm nhưng đầy ẩn ý.
Trần Dương nhíu mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. “Tôi là lái tàu. Ông cần gì?”
Người đàn ông bước vào cabin, đôi mắt không rời khỏi Trần Dương. “Tôi là Lê Quang, và tôi muốn cảnh báo các anh rằng chuyến tàu này đang gặp nguy hiểm.”
Minh ngạc nhiên, bước lên phía trước. “Ông nói gì vậy? Tại sao ông biết chúng tôi gặp nguy hiểm?”
Lê Quang mỉm cười, nhưng nụ cười không hề có chút ấm áp nào. “Tôi có thể cảm nhận được những điều mà người thường không thể. Và đêm nay, có một vật rất đặc biệt trên tàu này. Nó mang theo một lời nguyền cổ xưa, và lời nguyền đó đã bắt đầu phát tác.”
Trần Dương cảm thấy tim mình đập mạnh. “Vật đặc biệt mà ông nói là gì?”
Lê Quang không trả lời ngay, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Dương, như muốn đánh giá phản ứng của ông. Sau một lúc, ông ta nói tiếp, “Là một bức tượng cổ. Nó đã tồn tại hàng trăm năm, và mỗi khi xuất hiện, nó mang theo sự chết chóc và bất hạnh. Ai sở hữu nó đều sẽ phải trả giá.”
Minh hít sâu, rõ ràng cậu cảm thấy tình hình đang trở nên tồi tệ hơn. “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Làm sao để ngăn chặn lời nguyền đó?”
Lê Quang nhìn thẳng vào Trần Dương, đôi mắt ông ta sáng lên như đốm lửa trong bóng đêm. “Chỉ có một cách duy nhất để ngăn chặn lời nguyền: phá hủy bức tượng. Nhưng đó không phải là việc dễ dàng. Bức tượng này không phải là thứ mà người thường có thể phá hủy. Nó được bảo vệ bởi một thế lực hắc ám.”
Trần Dương cảm nhận được trọng trách đè nặng lên vai mình. “Ông biết bức tượng đó ở đâu trên tàu này không?”
Lê Quang gật đầu. “Nó đang được giữ trong toa hành lý. Tôi đã cố gắng phá hủy nó trước đây, nhưng không thành công. Nhưng với sức mạnh của anh, có lẽ chúng ta có thể làm được.”
Minh ngạc nhiên nhìn Trần Dương. “Sức mạnh của anh Dương? Là sao?”
Trần Dương thở dài, biết rằng không thể giấu Minh thêm nữa. “Minh, tôi có sức mạnh đặc biệt. Và đêm nay, chúng ta sẽ cần đến nó để bảo vệ mọi người.”
Minh im lặng, cố gắng hiểu những gì đang xảy ra. Cuối cùng, cậu gật đầu, chấp nhận sự thật kỳ lạ này.
“Chúng ta phải hành động ngay,” Lê Quang nói, giọng đầy khẩn trương. “Lời nguyền đã bắt đầu lan tỏa, và nếu chúng ta không làm gì, cả đoàn tàu này sẽ không còn ai sống sót.”
Trần Dương nhìn Minh và Lê Quang, rồi quyết định. “Được rồi, chúng ta sẽ đi phá hủy bức tượng. Nhưng ông phải chỉ dẫn chúng tôi.”
Lê Quang gật đầu, rồi dẫn Trần Dương và Minh rời khỏi cabin, đi về phía toa hành lý. Khi họ tiến đến gần toa hành lý, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn, như thể một thế lực vô hình đang bao trùm lấy họ. Trần Dương cảm nhận được sức mạnh trong người mình trỗi dậy, sẵn sàng cho cuộc đối đầu.
Cuối cùng, họ cũng đến được toa hành lý. Lê Quang mở cửa, và ngay lập tức, họ bị bao trùm bởi một luồng không khí lạnh lẽo và u ám. Trong góc tối của toa, một bức tượng cổ nhỏ, chạm khắc tinh xảo, đứng lặng lẽ như đang quan sát họ. Nó tỏa ra một luồng năng lượng đen tối, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt và u ám.
“Đây là nó,” Lê Quang thì thầm. “Chúng ta phải phá hủy nó ngay lập tức.”
Trần Dương tiến lên, cảm nhận được sức mạnh trong mình dâng cao. Ông biết rằng bức tượng này không thể bị phá hủy bằng cách thông thường. Ông cần phải dùng chính sức mạnh của mình để đánh bại thế lực đen tối bảo vệ nó.
Minh và Lê Quang đứng lùi lại, để Trần Dương có không gian. Ông hít một hơi sâu, rồi giơ tay về phía bức tượng. Sức mạnh thần thánh trong ông bắt đầu lan tỏa, tạo thành một vòng sáng bao quanh bức tượng. Nhưng ngay lập tức, một lực lượng hắc ám bùng lên, phản kháng lại.
Một trận chiến vô hình diễn ra giữa hai nguồn sức mạnh. Trần Dương cảm nhận được sự kháng cự mạnh mẽ từ thế lực đen tối, nhưng ông không bỏ cuộc. Ông tập trung hết ý chí và sức mạnh của mình, đẩy lùi bóng đen đang bao trùm bức tượng. Mỗi giây trôi qua, Trần Dương cảm thấy sự mệt mỏi xâm chiếm, nhưng ông không thể dừng lại. Nếu thất bại, tất cả sẽ bị tiêu diệt.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, Trần Dương phát ra một tiếng hét lớn, và với một luồng sáng chói lòa, bức tượng bị vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Luồng khí đen tối biến mất, để lại không gian yên tĩnh và trong lành.
Trần Dương khuỵu xuống, mồ hôi đầm đìa, nhưng ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. Ông đã chiến thắng.
Minh và Lê Quang chạy lại bên ông, giúp ông đứng dậy. “Anh Dương, anh làm được rồi!” Minh hét lên, mắt sáng lên vì vui mừng.
Lê Quang cũng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt ông ta vẫn còn chút u ám. “Chúng ta đã phá hủy bức tượng, nhưng những gì nó mang lại vẫn còn đọng lại trong tâm trí những ai từng chạm vào nó. Anh đã cứu đoàn tàu này, Trần Dương, nhưng sứ mệnh của anh vẫn chưa kết thúc.”
Trần Dương gật đầu, biết rằng ông còn nhiều việc phải làm. Nhưng ít nhất, đêm nay, ông đã bảo vệ được hành khách trên tàu. Và ông sẽ tiếp tục sứ mệnh của mình, đối mặt với bất kỳ thử thách nào tiếp theo.
Hết chương 6