Người Lái Xe Lửa Thần Thánh - Chương 7
Chương 7: Đối Đầu Với Linh Hồn Đen Tối
Sau khi phá hủy bức tượng và giải thoát đoàn tàu khỏi lời nguyền cổ xưa, Trần Dương tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng ông không thể ngờ rằng những gì đã xảy ra chỉ là sự khởi đầu cho một cuộc đối đầu kinh hoàng hơn nhiều.
Đêm đó, sau khi hoàn thành hành trình, Trần Dương trở về nhà với thân thể mệt mỏi nhưng lòng đầy quyết tâm. Ông biết rằng mình đã bước chân vào một cuộc chiến mới, nơi những thế lực siêu nhiên và đen tối đang rình rập. Bên ngoài, mưa vẫn rơi lộp độp trên mái nhà, như báo hiệu cho một điều chẳng lành.
Bỗng dưng, Trần Dương nghe thấy một âm thanh lạ từ bên ngoài cửa sổ. Tiếng gió thổi mạnh, lùa qua những cành cây, nhưng ông cảm nhận được có một thứ gì đó khác thường trong tiếng gió đó. Ông đứng dậy, mở cửa sổ ra và nhìn ra ngoài.
Trong màn đêm, giữa những cơn mưa nặng hạt, một bóng đen mờ ảo hiện lên, đứng im lìm bên dưới gốc cây. Đôi mắt đỏ rực của bóng đen đó lóe lên, nhìn chằm chằm vào Trần Dương với một sự thù hằn đầy đe dọa. Trần Dương cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Ông biết rằng đây không phải là một linh hồn bình thường.
“Ngươi là ai?” Trần Dương hỏi lớn, giọng nói vang vọng trong đêm tối.
Bóng đen không trả lời, chỉ tiến lại gần cửa sổ, dường như nó trôi nổi trong không khí thay vì bước đi. Trần Dương có thể cảm nhận được sức mạnh đen tối từ bóng đen này, mạnh hơn bất kỳ thứ gì ông từng đối mặt trước đây.
“Tôi biết ngươi,” giọng nói của bóng đen vang lên, như thể đến từ một thế giới khác. “Ngươi là kẻ đã phá hủy bức tượng của ta, cắt đứt sợi dây liên kết của ta với thế giới này.”
Trần Dương nắm chặt tay, cảm nhận được sức mạnh trong người mình dâng lên để đối phó với mối đe dọa trước mắt. “Ngươi là linh hồn của kẻ nào? Tại sao lại muốn hại người vô tội?”
Bóng đen cười khan, tiếng cười vang vọng và lạnh lùng. “Ta không cần biết ngươi là ai. Nhưng ngươi đã dám cản trở ta, và bây giờ ngươi sẽ phải trả giá. Ta là một trong những linh hồn cổ xưa, bị ràng buộc với lời nguyền của bức tượng mà ngươi đã phá hủy. Ta sẽ không để ngươi thoát khỏi sự trả thù này.”
Trần Dương cảm nhận được sự đe dọa thực sự. Ông biết rằng linh hồn này không thể bị tiêu diệt dễ dàng như bức tượng. Đây là một kẻ thù nguy hiểm, một kẻ có thể làm hại không chỉ mình ông, mà còn tất cả những người ông yêu quý.
“Ngươi không thể hại được ta,” Trần Dương nói, giọng đầy quyết tâm. “Ta sẽ bảo vệ những người ta yêu quý, và ta sẽ không để ngươi làm hại bất kỳ ai.”
Bóng đen ngừng lại, đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên một lần nữa, như thể đang cân nhắc điều gì đó. “Rất tốt, chúng ta sẽ thấy ai mạnh hơn,” nó nói, rồi tan biến vào bóng tối, để lại một không khí ngột ngạt và lạnh lẽo.
Trần Dương đóng cửa sổ, lòng đầy lo lắng. Ông biết rằng cuộc đối đầu thực sự chỉ mới bắt đầu. Linh hồn đen tối đó sẽ không dừng lại, và ông phải sẵn sàng cho bất kỳ điều gì sắp tới.
Sáng hôm sau, Trần Dương quay lại tàu, nhưng lần này với một tâm trạng khác hẳn. Ông không còn cảm thấy đó là một chuyến đi bình thường nữa, mà là một cuộc chiến thực sự. Ông gặp lại Minh, người cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Trần Dương.
“Anh Dương, anh có chuyện gì không ổn sao?” Minh hỏi, giọng lo lắng.
Trần Dương lắc đầu. “Không có gì, Minh à. Chỉ là tôi có cảm giác chúng ta sắp đối mặt với một điều gì đó rất nguy hiểm. Cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Minh im lặng, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Trần Dương. Cậu gật đầu, hứa sẽ luôn ở bên cạnh ông.
Khi đoàn tàu bắt đầu khởi hành, Trần Dương cảm nhận được một sự hiện diện lạ lùng theo sát phía sau. Ông biết rằng linh hồn đen tối vẫn đang rình rập, chờ đợi cơ hội tấn công. Ông không thể lơ là, và phải bảo vệ hành khách trên tàu bằng mọi giá.
Đêm tối dần buông xuống khi đoàn tàu tiến sâu vào khu rừng. Bên ngoài, bóng đen dường như dày đặc hơn, và không khí trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Trần Dương đứng trong cabin, tay nắm chặt cần điều khiển, mắt không rời khỏi con đường phía trước.
Bỗng nhiên, đoàn tàu rung chuyển dữ dội, như thể bị tấn công bởi một lực lượng vô hình. Trần Dương và Minh giật mình, cố gắng giữ cho tàu ổn định. Nhưng khi nhìn ra ngoài, Trần Dương thấy bóng đen mờ ảo của linh hồn đen tối đang trôi lơ lửng bên cạnh tàu, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào ông.
“Chúng ta bị tấn công rồi!” Minh hét lên, hoảng sợ.
Trần Dương cảm nhận được sức mạnh trong người dâng lên, nhưng ông biết rằng chỉ sức mạnh đó thôi là không đủ. Linh hồn này không phải là kẻ thù dễ đối phó, và ông phải tìm cách để bảo vệ mọi người trên tàu.
“Linh hồn này muốn hủy diệt tất cả chúng ta!” Trần Dương nói lớn, giọng đầy quyết tâm. “Nhưng tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”
Ông tập trung sức mạnh, đôi tay nắm chặt, cố gắng sử dụng nguồn năng lượng thần thánh để đối phó với linh hồn đen tối. Nhưng linh hồn đó quá mạnh, nó tạo ra một luồng gió mạnh cuốn quanh đoàn tàu, làm mọi thứ rung chuyển dữ dội. Hành khách trên tàu bắt đầu hoảng loạn, tiếng la hét vang vọng trong đêm tối.
Trần Dương biết rằng không thể để tình hình tiếp tục như vậy. Ông quyết định phải đối đầu trực tiếp với linh hồn đen tối này. Với một cú đấm mạnh mẽ, ông mở cửa cabin và bước ra ngoài, đối mặt với bóng đen đang bao trùm lấy tàu.
“Linh hồn của sự thù hận! Ngươi không thể hủy diệt chúng ta!” Trần Dương hét lên, đôi mắt sáng rực với quyết tâm.
Linh hồn đen tối nhìn ông, rồi cười nhạt. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chống lại ta? Ngươi chỉ là một con người bình thường, còn ta là một thực thể bất tử.”
Nhưng Trần Dương không để lời nói đó làm lung lay ý chí của mình. Ông tập trung toàn bộ sức mạnh, cảm nhận dòng năng lượng thần thánh đang tràn đầy trong cơ thể. Với một tiếng hét lớn, ông tấn công vào linh hồn đen tối, tạo ra một luồng sáng chói lòa trong đêm tối.
Linh hồn đen tối bị đẩy lùi, nhưng nó không dễ dàng bị tiêu diệt. Nó phản công lại, tạo ra một luồng gió mạnh cuốn lấy Trần Dương, cố gắng đẩy ông ra khỏi đoàn tàu. Nhưng Trần Dương giữ vững vị trí, đôi chân bám chặt vào mặt đất, không để bị cuốn đi.
“Ta sẽ không để ngươi hủy diệt những người vô tội!” Trần Dương hét lên, tiếp tục tấn công linh hồn với sức mạnh của mình.
Cuộc đối đầu giữa Trần Dương và linh hồn đen tối diễn ra khốc liệt, mỗi cú đánh, mỗi luồng sáng đều tạo ra những tiếng nổ lớn trong đêm tối. Hành khách trên tàu nhìn ra ngoài, kinh hãi trước cảnh tượng kỳ dị đang diễn ra trước mắt họ.
Cuối cùng, với một cú đánh quyết định, Trần Dương tạo ra một luồng sáng mạnh mẽ, đẩy lùi linh hồn đen tối ra xa khỏi đoàn tàu. Linh hồn hét lên trong đau đớn, rồi tan biến vào bóng tối, để lại một sự yên tĩnh lạ thường.
Trần Dương đứng yên, hơi thở dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết. Ông đã chiến thắng, nhưng ông biết rằng cuộc chiến này sẽ còn tiếp tục. Linh hồn đen tối có thể đã bị đẩy lùi, nhưng nó chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Và ông sẽ phải chuẩn bị cho bất kỳ cuộc đối đầu nào trong tương lai.
Minh chạy lại bên cạnh ông, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và lo lắng. “Anh Dương, anh không sao chứ? Anh thật sự đã đánh bại nó rồi!”
Trần Dương mỉm cười mệt mỏi, đặt tay lên vai Minh. “Chúng ta đã chiến thắng đêm nay, Minh. Nhưng còn nhiều điều phải đối mặt. Chúng ta phải luôn sẵn sàng.”
Minh gật đầu, ánh mắt kiên định. “Em sẽ luôn ở bên anh, anh Dương. Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai bị hại.”
Đoàn tàu tiếp tục lăn bánh qua màn đêm, nhưng lần này, Trần Dương cảm thấy mình đã trở nên mạnh mẽ hơn. Ông biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, ông sẽ không bao giờ từ bỏ sứ mệnh của mình: bảo vệ những con đường, những hành khách, và tất cả những người vô tội khỏi những thế lực đen tối.
Hết chương 7