Người Lái Xe Lửa Thần Thánh - Chương 8
Chương 8: Đoàn Tàu Ma
Một tuần đã trôi qua kể từ khi Trần Dương đối đầu với linh hồn đen tối. Cuộc sống dường như đã trở lại bình thường, nhưng trong lòng ông, cảm giác bất an vẫn chưa bao giờ nguôi. Ông biết rằng những thế lực siêu nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, và có lẽ một mối nguy hiểm mới đang chờ đợi phía trước.
Một buổi sáng sớm, khi Trần Dương đang chuẩn bị cho chuyến tàu mới, ông nhận được một cuộc gọi từ Lâm, người bạn đồng nghiệp thân thiết của ông. Giọng Lâm khẩn trương hơn thường lệ.
“Anh Dương, anh có nghe tin gì về đoàn tàu ma chưa?” Lâm hỏi, giọng đầy lo lắng.
Trần Dương cau mày. “Đoàn tàu ma? Cậu đang nói gì vậy, Lâm?”
“Người dân trong vùng đang bàn tán về một đoàn tàu ma xuất hiện trong đêm, chạy trên những đường ray bỏ hoang. Nó xuất hiện bất ngờ và biến mất không dấu vết. Những người lái tàu từng thấy nó đều nói rằng đoàn tàu ma đó mang theo một sức mạnh hắc ám khủng khiếp.”
Trần Dương cảm thấy tim mình đập mạnh. “Cậu có biết chính xác nó xuất hiện ở đâu không?”
Lâm ngừng lại một chút trước khi trả lời. “Người ta nói nó xuất hiện ở khu vực đường ray cũ gần rừng Thượng Lâm, nơi mà từ lâu không còn sử dụng. Anh Dương, tôi lo rằng chuyện này có liên quan đến những gì anh đã trải qua gần đây.”
Trần Dương im lặng suy nghĩ. Ông biết rằng nếu có một đoàn tàu ma thực sự xuất hiện, nó có thể mang theo một mối nguy hiểm lớn hơn nhiều so với linh hồn đen tối mà ông đã đối mặt. Quyết định nhanh chóng, ông nói với Lâm, “Tôi sẽ đến đó. Chúng ta không thể để đoàn tàu ma này tiếp tục hoành hành.”
Lâm hít sâu, rồi đáp lại. “Được rồi, anh Dương. Tôi sẽ đi cùng anh.”
Chiều hôm đó, Trần Dương và Lâm lái xe đến rừng Thượng Lâm, nơi đường ray cũ nằm chìm trong rừng rậm. Đường ray này đã bị bỏ hoang từ lâu, không còn tàu nào đi qua, nhưng giờ đây nó trở thành nơi tập trung của những câu chuyện kỳ bí.
Khi họ đến nơi, mặt trời đã bắt đầu lặn, bầu trời chuyển sang màu xám xịt, tạo nên một không khí u ám và lạnh lẽo. Trần Dương và Lâm bước xuống xe, đứng trước đoạn đường ray cũ kỹ, hoen gỉ.
“Anh chắc chắn về chuyện này chứ?” Lâm hỏi, giọng pha chút lo lắng.
Trần Dương gật đầu, ánh mắt kiên định. “Chúng ta phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Nếu đó thực sự là đoàn tàu ma, chúng ta cần phải ngăn chặn nó.”
Họ tiến vào khu rừng, từng bước cẩn trọng trên đoạn đường ray bỏ hoang. Càng đi sâu vào rừng, không khí càng trở nên lạnh lẽo, như thể một lực lượng vô hình đang đè nặng lên họ. Cả hai im lặng, tập trung lắng nghe mọi âm thanh xung quanh.
Đột nhiên, một tiếng còi tàu vang lên từ xa, âm thanh đó làm cả hai người giật mình. Trần Dương nhìn Lâm, ánh mắt cảnh giác. “Đó là nó,” ông nói nhỏ, rồi bước nhanh hơn về phía âm thanh.
Khi họ đến gần, bóng tối đã hoàn toàn bao phủ khu rừng. Trước mặt họ, đoạn đường ray bỗng sáng lên với ánh sáng xanh mờ ảo, và từ trong màn đêm, một đoàn tàu cũ kỹ hiện ra. Đoàn tàu đó dường như làm bằng kim loại đen bóng, ánh sáng mờ nhạt từ những toa tàu chiếu rọi một cách ma quái.
“Chúa ơi, đó là đoàn tàu ma thật,” Lâm thở hổn hển, mắt mở to kinh ngạc.
Trần Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến về phía đoàn tàu. Ông cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo và đen tối toát ra từ đoàn tàu, như thể nó mang theo cả một thế giới u ám.
Khi Trần Dương đến gần hơn, ông nhận thấy rằng đoàn tàu này không chỉ là một cỗ máy vô tri. Nó sống động, như thể có một ý thức đen tối điều khiển. Ánh sáng từ các toa tàu lóe lên như những con mắt đang theo dõi từng bước của họ.
“Cẩn thận, Lâm. Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi,” Trần Dương nói, giọng cương nghị.
Lâm gật đầu, cậu đi sát theo Trần Dương, nhưng rõ ràng là cậu đang lo lắng.
Đột nhiên, một cánh cửa toa tàu mở ra kêu kèn kẹt. Bên trong, một ánh sáng xanh lờ mờ phát ra, mời gọi như muốn cuốn hút họ vào trong. Trần Dương dừng lại, nhìn sâu vào trong toa tàu. Ông cảm nhận được một sức hút mạnh mẽ, nhưng cũng đầy nguy hiểm.
“Anh Dương, chúng ta có nên vào không?” Lâm hỏi, giọng run run.
Trần Dương do dự một lúc, nhưng rồi quyết định. “Chúng ta phải biết rõ điều gì đang diễn ra. Nếu đây thực sự là một đoàn tàu ma, chúng ta cần phải tìm cách ngăn chặn nó.”
Họ bước vào trong toa tàu, nơi ánh sáng xanh nhạt chiếu rọi không gian u ám. Bên trong toa, không gian dường như không có giới hạn, mọi thứ trông như biến dạng. Những ghế ngồi cũ kỹ, đầy bụi bặm, và những bức tường hoen gỉ tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.
Khi Trần Dương và Lâm đi sâu vào trong, cánh cửa phía sau họ bỗng đóng sầm lại. Ánh sáng bên trong toa tàu chợt tắt ngấm, để lại họ trong bóng tối hoàn toàn.
“Lâm, cẩn thận!” Trần Dương gọi lớn, nhưng tiếng nói của ông như bị nuốt chửng trong không gian đen tối.
Bỗng nhiên, một tiếng thở dài vang lên từ bóng tối, âm thanh đó rõ ràng và lạnh lùng. Trần Dương cảm nhận được có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối, một lực lượng hắc ám đang tiến gần hơn.
“Ngươi không nên ở đây,” một giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền vang lên. “Đây là nơi thuộc về những linh hồn lạc lối, và ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi đây.”
Trần Dương siết chặt tay, đôi mắt cố gắng nhìn qua bóng tối. “Ta đến đây để ngăn chặn ngươi! Ta sẽ không để ngươi làm hại người vô tội!”
Giọng nói đó cười khẽ, âm thanh đó vang vọng trong toa tàu. “Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn chặn ta? Ta đã tồn tại từ hàng thế kỷ trước, và ta sẽ tiếp tục tồn tại mãi mãi. Linh hồn của ngươi cũng sẽ trở thành một phần của đoàn tàu này.”
Lâm nắm chặt lấy tay Trần Dương, rõ ràng cậu đang hoảng sợ. “Anh Dương, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Trần Dương cảm nhận được sức mạnh trong người trỗi dậy. Ông biết rằng đây là cuộc đối đầu quyết định, và ông không thể thất bại. “Lâm, hãy ở yên bên cạnh tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại nó.”
Ông tập trung toàn bộ ý chí và sức mạnh, đôi tay phát ra một luồng sáng chói lòa. Luồng sáng đó phá vỡ bóng tối, chiếu rọi khắp toa tàu. Trong ánh sáng đó, Trần Dương nhìn thấy một hình bóng mờ ảo, một linh hồn đầy sức mạnh và thù hận.
“Ngươi không thể đánh bại ta!” linh hồn đó hét lên, nhưng giọng nói đã có phần yếu đi.
Trần Dương tiến lên, tay giơ cao, tạo ra một luồng sáng mạnh mẽ hơn nữa. “Ta không sợ ngươi! Ta sẽ bảo vệ tất cả những người vô tội, dù cho ngươi có là ai!”
Linh hồn hét lên trong đau đớn khi luồng sáng chạm vào nó, làm tan biến hình bóng mờ ảo. Ánh sáng từ Trần Dương chiếu rọi khắp toa tàu, phá tan mọi bóng tối và hắc ám.
Cuối cùng, linh hồn biến mất hoàn toàn, và ánh sáng từ luồng sáng của Trần Dương làm toàn bộ đoàn tàu ma tan biến, để lại một không gian yên tĩnh và trong lành.
Khi mọi thứ trở lại bình thường, Trần Dương và Lâm đứng giữa đường ray cũ, nơi đoàn tàu ma từng xuất hiện. Không còn bóng đen, không còn hắc ám. Chỉ còn lại sự yên tĩnh và ánh sáng của bình minh.
Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Dương với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. “Anh Dương, anh đã làm được rồi! Anh đã đánh bại đoàn tàu ma đó!”
Trần Dương mỉm cười mệt mỏi, nhưng trong lòng tràn đầy niềm tự hào. “Chúng ta đã làm được, Lâm. Nhưng nhớ rằng, đây có thể chưa phải là kết thúc. Chúng ta phải luôn cảnh giác.”
Họ rời khỏi khu rừng Thượng Lâm, quay trở lại với cuộc sống bình thường. Nhưng Trần Dương biết rằng, dù cho mối đe dọa này đã bị đánh bại, ông sẽ phải luôn sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo. Ông đã chấp nhận sứ mệnh của mình, và sẽ không bao giờ từ bỏ việc bảo vệ những con đường và người lữ hành khỏi những thế lực đen tối.
Hết chương 8