Người Lái Xe Lửa Thần Thánh - Chương 9
Chương 9: Đối Thủ Cuối Cùng
Thời gian trôi qua, cuộc sống dường như đã trở lại bình thường. Trần Dương tiếp tục công việc của mình, lái những chuyến tàu qua các tuyến đường quen thuộc. Nhưng sâu thẳm trong lòng, ông biết rằng những thử thách lớn nhất vẫn còn đang chờ đợi. Những thế lực đen tối mà ông đã đối đầu chỉ là phần nổi của tảng băng, và đâu đó, một thế lực mạnh mẽ hơn đang âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ.
Một buổi tối, sau khi hoàn thành chuyến tàu cuối cùng trong ngày, Trần Dương nhận được một cuộc gọi từ thầy Tâm. Giọng thầy đầy lo lắng, khác hẳn với sự điềm tĩnh thường thấy.
“Trần Dương, ta cần gặp cậu ngay lập tức,” thầy Tâm nói, giọng nói có phần gấp gáp. “Chuyện này rất quan trọng, không thể chậm trễ.”
Trần Dương cảm nhận được sự nghiêm trọng trong giọng nói của thầy Tâm. Ông lập tức rời nhà, lái xe đến ngôi nhà trên ngọn đồi nhỏ, nơi thầy Tâm đang đợi. Khi Trần Dương đến nơi, trời đã tối, nhưng ánh sáng từ cửa sổ nhà thầy Tâm vẫn còn le lói.
Thầy Tâm mở cửa, dẫn Trần Dương vào phòng khách. Khuôn mặt thầy lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
“Chuyện gì đã xảy ra, thưa thầy?” Trần Dương hỏi, ngồi xuống đối diện với thầy Tâm.
Thầy Tâm thở dài, rồi bắt đầu kể. “Trong suốt những ngày qua, ta đã cảm nhận được một sự biến đổi lớn trong không gian xung quanh. Một thế lực hắc ám đang dần trỗi dậy, mạnh mẽ hơn tất cả những gì cậu đã từng đối mặt. Nó không chỉ đơn giản là một linh hồn hay một lời nguyền. Đây là một ác thần, kẻ đã từng bị phong ấn hàng ngàn năm trước, nhưng nay đang cố gắng quay trở lại.”
Trần Dương cau mày, cảm giác một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. “Ác thần? Thầy có biết tên của nó không?”
Thầy Tâm gật đầu, giọng nói trầm hẳn xuống. “Nó được gọi là Xích Lôi, một trong những ác thần mạnh mẽ nhất trong truyền thuyết cổ xưa. Xích Lôi đã từng gieo rắc sự chết chóc và hủy diệt khắp vùng đất này trước khi bị phong ấn bởi các vị thần khác. Nhưng nay, phong ấn đó đang yếu dần, và Xích Lôi đang tìm cách phá vỡ nó để trở lại thế gian.”
Trần Dương cảm thấy tim mình đập mạnh. Ông đã từng nghe qua nhiều câu chuyện về các ác thần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối đầu với một trong số đó. “Vậy chúng ta phải làm gì để ngăn chặn Xích Lôi?”
Thầy Tâm nhìn thẳng vào mắt Trần Dương, ánh mắt nghiêm nghị. “Cậu là người duy nhất có thể ngăn chặn nó. Sức mạnh thần thánh mà cậu đã nhận được không phải ngẫu nhiên. Cậu đã được chọn để trở thành người bảo vệ thế giới này khỏi những thế lực đen tối. Nhưng để đánh bại Xích Lôi, cậu cần phải sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm chưa từng có.”
Trần Dương im lặng một lúc, rồi kiên quyết gật đầu. “Con sẽ làm tất cả để ngăn chặn Xích Lôi, thưa thầy. Con không thể để thế giới này rơi vào tay hắn.”
Thầy Tâm mỉm cười, ánh mắt đầy hy vọng. “Ta biết cậu sẽ không từ bỏ. Nhưng hãy cẩn thận, Xích Lôi không chỉ là một ác thần mạnh mẽ, hắn còn rất xảo quyệt. Cậu sẽ cần sự trợ giúp từ những người bạn đồng hành.”
Trần Dương rời khỏi nhà thầy Tâm với lòng đầy quyết tâm. Ông biết rằng cuộc đối đầu sắp tới sẽ không giống bất kỳ thử thách nào trước đây. Nhưng với sức mạnh trong người và lòng dũng cảm, ông tin rằng mình có thể bảo vệ thế giới khỏi sự hủy diệt của Xích Lôi.
Ngày hôm sau, Trần Dương tập hợp đội ngũ của mình, gồm Lâm, Minh và một vài người bạn đồng hành khác. Họ biết rằng cuộc hành trình này sẽ đầy gian nan và nguy hiểm, nhưng không ai lùi bước.
“Anh Dương, chúng ta sẽ phải đối mặt với gì?” Lâm hỏi, khi họ chuẩn bị lên đường.
“Chúng ta sẽ đối đầu với một ác thần,” Trần Dương trả lời, ánh mắt nghiêm nghị. “Nhưng dù hắn có mạnh đến đâu, chúng ta cũng sẽ không để hắn phá hủy thế giới này.”
Họ bắt đầu hành trình đến một khu vực núi non xa xôi, nơi phong ấn của Xích Lôi đang dần yếu đi. Càng tiến sâu vào núi, không khí càng trở nên lạnh lẽo và u ám. Cây cối khô héo, đất đá bị phá hủy, như thể tất cả sinh lực đã bị rút cạn bởi một thế lực đen tối.
Cuối cùng, họ đến một hang động lớn, nơi Xích Lôi bị phong ấn. Bên trong hang động, không khí đặc quánh và tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dài yếu ớt từ những hốc đá xung quanh. Trần Dương dẫn đầu, bước vào hang động, ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu rọi đường đi phía trước.
Khi họ tiến sâu vào hang, một luồng khí đen bốc lên từ mặt đất, bao trùm lấy không gian xung quanh. Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, khiến tất cả rùng mình.
“Cuối cùng các ngươi cũng đến,” giọng nói của Xích Lôi vang lên từ bóng tối. “Các ngươi nghĩ rằng có thể ngăn chặn ta sao? Ta đã chờ đợi hàng ngàn năm để trở lại, và không ai có thể cản ta.”
Trần Dương siết chặt nắm đấm, cảm nhận được sức mạnh trong người trỗi dậy. “Xích Lôi, ta sẽ không để ngươi phá hủy thế giới này. Ngươi đã bị phong ấn một lần, và lần này, ta sẽ đảm bảo rằng ngươi không bao giờ quay lại được nữa.”
Ánh sáng từ tay Trần Dương bừng lên, chiếu rọi toàn bộ hang động. Trong ánh sáng đó, Xích Lôi hiện ra, một hình bóng đen khổng lồ với đôi mắt đỏ rực như máu. Hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp hang động.
“Ngươi thật dũng cảm, nhưng cũng thật ngu ngốc,” Xích Lôi nói, giọng nói đầy khinh miệt. “Ta sẽ nghiền nát các ngươi và biến thế giới này thành cõi chết của riêng ta.”
Cuộc đối đầu giữa Trần Dương và Xích Lôi bắt đầu, một trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối. Trần Dương dùng sức mạnh thần thánh của mình để tấn công Xích Lôi, nhưng ác thần quá mạnh mẽ. Hắn phản công lại, tạo ra những luồng khí đen đầy sát khí, làm rung chuyển cả hang động.
Những người bạn đồng hành của Trần Dương cố gắng hỗ trợ, nhưng Xích Lôi quá mạnh. Họ bị cuốn vào cơn bão đen tối, bị đẩy lùi và ngã xuống đất.
Trần Dương biết rằng đây là trận chiến cuối cùng, và ông không thể thất bại. Ông tập trung toàn bộ ý chí, tạo ra một luồng sáng mạnh mẽ nhất mà ông từng làm được, chiếu thẳng vào Xích Lôi. Ánh sáng đó làm Xích Lôi thét lên trong đau đớn, hình dạng của hắn bắt đầu tan biến.
“Không! Ta sẽ không bị đánh bại lần nữa!” Xích Lôi gầm lên, cố gắng chống lại ánh sáng của Trần Dương.
Nhưng ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn, xuyên thấu qua lớp vỏ đen tối của Xích Lôi. Cuối cùng, với một tiếng nổ lớn, Xích Lôi tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại một làn khói mờ nhạt bay lên rồi biến mất.
Hang động yên tĩnh trở lại, không còn dấu vết của Xích Lôi. Trần Dương đứng giữa hang động, hơi thở dồn dập, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Ông đã chiến thắng.
Những người bạn đồng hành của ông từ từ đứng dậy, họ nhìn Trần Dương với ánh mắt đầy cảm phục. Lâm bước tới, đặt tay lên vai Trần Dương. “Anh Dương, chúng ta đã làm được rồi.”
Trần Dương mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. “Đúng vậy, chúng ta đã làm được. Nhưng hãy nhớ rằng, chúng ta phải luôn sẵn sàng. Thế giới này vẫn cần những người bảo vệ.”
Họ rời khỏi hang động, ánh sáng của bình minh bắt đầu ló dạng phía chân trời. Trần Dương biết rằng dù đã đánh bại Xích Lôi, nhưng sứ mệnh của ông vẫn chưa kết thúc. Ông sẽ tiếp tục bảo vệ những con đường, bảo vệ những người lữ hành, và đối mặt với bất kỳ thế lực đen tối nào còn sót lại.
Hết chương 9