Người Lái Xe May Mắn - Chương 2
Chương 2: Cứu Mạng Hành Khách
Đêm đã buông xuống thành phố Hà Nội, và những ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu lên vũng nước mưa, tạo nên một khung cảnh lãng mạn nhưng cũng không kém phần huyền bí. Anh Vũ lái chiếc taxi của mình qua những con phố tĩnh lặng, hưởng thụ cảm giác yên bình hiếm có. Đột nhiên, điện thoại di động của anh reo lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Anh chần chừ một chút rồi bắt máy.
“Xin chào, taxi à? Tôi cần một chuyến đi ngay bây giờ. Bạn có thể đến đón tôi ở…” giọng nữ trên điện thoại vừa nói vừa thở hổn hển, dường như đang rất vội vàng và hoảng loạn.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Anh Vũ hỏi khi đánh xe rẽ vào một con phố nhỏ hơn, hướng tới địa chỉ mà cô gái vừa cung cấp.
“Tôi… Tôi sợ lắm. Có người đang theo dõi tôi. Tôi ở trong một con hẻm nhỏ ở Phố Huế. Làm ơn đến nhanh lên!”
Anh Vũ tăng tốc, cảm nhận chiếc xe phản hồi ngay lập tức với sự nhanh nhẹn không thể tin nổi. “Tôi đang trên đường, cô hãy cố gắng giữ bình tĩnh nhé.”
Khi đến nơi, anh thấy một cô gái trẻ đang đứng co ro dưới ánh đèn đường, vẻ mặt sợ hãi. Anh mở cửa xe, cô gái vội vàng chạy tới và nhảy vào bên trong.
“Lái đi, nhanh lên, xin anh!” cô nài nỉ, giọng run rẩy.
Anh Vũ nhìn qua gương chiếu hậu và thấy một bóng người lớn cao đang tiến gần tới chiếc xe. Anh không chần chừ, lập tức đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe phóng đi như một mũi tên bạc.
“Cảm ơn anh,” cô gái thở phào, ngồi phịch xuống ghế, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Cô không sao chứ?” Anh Vũ hỏi, giọng lo lắng.
“Tôi… tôi không biết nữa. Có một người đàn ông lạ mặt đã theo tôi từ khi tôi rời khỏi công ty. Tôi không dám về nhà, sợ rằng anh ta sẽ biết tôi ở đâu.”
“Cô có muốn tôi đưa đến đồn cảnh sát không?” Anh Vũ đề nghị.
Cô gái dường như đang suy nghĩ, ánh mắt lo âu. “Không, không cần đâu. Chỉ cần đưa tôi đến một nơi đông người là được. Tôi sẽ gọi bạn bè đến đón.”
“Được, tôi sẽ đưa cô đến quảng trường Ba Đình, có đông người lúc này.”
Trên đường đi, Anh Vũ liên tục dò xét qua gương chiếu hậu, đảm bảo rằng không còn ai đuổi theo họ nữa. Anh bắt đầu cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với chiếc xe; nó không chỉ là phương tiện vận chuyển mà còn là một người bạn đồng hành đáng tin cậy, bảo vệ anh và những hành khách của mình.
Khi đến quảng trường, cô gái mở cửa xe, quay lại nhìn Anh Vũ với ánh mắt biết ơn. “Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu không có sự giúp đỡ của anh.”
“Không có gì, tôi chỉ làm tròn bổn phận thôi. Cô hãy cẩn thận nhé.”
Cô gái gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước ra khỏi xe, hòa mình vào dòng người đông đúc. Anh Vũ thở dài nhẹ nhõm, khởi động lại chiếc xe, và tiếp tục hành trình của mình trong đêm, biết rằng chiếc xe này, chiếc xe của anh, có lẽ thực sự mang một sức mạnh thần thánh.