Người Lính Của Vương Triều Tần - Chương 2
Chương 2: Thế Giới Lạ Lẫm
Đại úy Minh đứng dậy, vươn vai và nhìn quanh. Cảnh vật trước mắt anh hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ điều gì anh đã thấy trước đây. Những bức tường thành cao lớn bằng đất và đá bao quanh anh, và phía xa, những ngọn núi hùng vĩ tạo thành bối cảnh như một bức tranh cổ xưa.
Anh đưa tay lên vuốt mặt, cố gắng làm quen với môi trường mới này. Từ cách ăn mặc của người dân đến cấu trúc kiến trúc, tất cả đều cho thấy đây là một thời kỳ cổ đại. Minh nhìn vào chiếc đồng hồ của mình, nhưng nó đã ngừng hoạt động từ lâu.
“Chắc chắn tôi không còn ở thế kỷ 21 nữa rồi,” anh tự nhủ, đưa tay lên gãi đầu.
Ngay lúc đó, một nhóm lính từ những bức tường thành bước ra. Họ mặc trang phục cổ xưa, mang theo vũ khí như giáo và cung. Minh nhanh chóng nhận thấy rằng họ không chỉ khác biệt về trang phục mà còn về cách hành xử. Những người lính đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ và cảnh giác.
Một trong số họ, một chỉ huy có vẻ đứng đầu, tiến lên và nói bằng một thứ tiếng cổ xưa mà Minh không thể hiểu rõ. Minh cảm thấy mình bị áp lực và quyết định sử dụng một trong những kỹ năng đặc biệt của mình: giao tiếp cơ bản. Anh rút ra một chiếc máy dịch ngôn ngữ từ ba lô, mặc dù nó không phải là công cụ tốt nhất trong tình huống này, nhưng anh hy vọng nó có thể giúp đỡ.
Chỉ huy: “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Minh cố gắng giải thích bằng ngôn ngữ cơ bản. Anh đưa tay lên thể hiện ý định hòa bình, đồng thời cố gắng làm quen với cách cư xử của những người lính.
Minh: “Tôi là Đại úy Minh, một lính đặc nhiệm. Tôi không biết tôi đang ở đâu, nhưng tôi không có ý định gây hại.”
Chỉ huy nhìn Minh với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhưng lại ra lệnh cho lính của mình hạ vũ khí. Một vài lính của chỉ huy tiến lại gần Minh và lục soát anh. Họ tìm thấy chiếc đồng hồ và những thiết bị hiện đại của anh, khiến họ càng thêm hoang mang.
Chỉ huy: “Những công cụ này là gì? Ngươi đến từ nơi nào?”
Minh: “Tôi… tôi không thể giải thích tất cả ngay bây giờ. Tôi cần thời gian để hiểu về nơi này và tìm cách trở về.”
Chỉ huy ra lệnh cho lính của mình đưa Minh vào trong thành. Họ đi qua một cổng lớn, vào trong một khu vực đông đúc với các cửa hàng, nhà ở và những người dân bận rộn. Minh không thể không cảm thấy choáng ngợp với sự khác biệt rõ rệt giữa thế giới hiện đại và thế giới cổ đại này.
Cuối cùng, họ dẫn anh đến một ngôi nhà lớn hơn, nơi có vẻ như là văn phòng của chỉ huy. Trong căn phòng, Minh được yêu cầu ngồi chờ. Anh ngồi xuống, mệt mỏi và không biết điều gì đang chờ đợi mình tiếp theo. Trong khi chờ đợi, anh nhìn quanh và nhận thấy các tài liệu và bản đồ cổ xưa trên bàn. Mọi thứ càng củng cố thêm cảm giác rằng anh đang sống trong một thời kỳ hoàn toàn khác biệt.
Một lúc sau, chỉ huy trở lại với một nhóm các quan chức và một người phiên dịch. Họ bắt đầu trao đổi thông tin với Minh, cố gắng tìm hiểu nguồn gốc của anh và lý do anh có mặt ở đây. Minh đã giải thích về tình trạng của mình và mối quan tâm của mình về việc trở về thời đại của mình, mặc dù phần lớn những gì anh nói dường như không thể làm rõ ràng đối với họ.
Phiên dịch viên: “Người này có vẻ không thuộc về thế giới của chúng ta. Nhưng chúng ta cần phải thận trọng. Có thể hắn có những mục đích không tốt.”
Chỉ huy: “Chúng ta sẽ theo dõi hắn. Nhưng trước tiên, hãy xem hắn có thể làm gì cho chúng ta. Nếu hắn có thể chứng tỏ khả năng của mình, có thể chúng ta sẽ có lý do để tin tưởng.”
Minh nhận thấy rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo yêu cầu của họ và tìm cách chứng minh giá trị của mình. Anh hy vọng rằng trong quá trình đó, anh sẽ có thể tìm ra cách trở về và hiểu rõ hơn về thế giới cổ xưa này mà anh hiện đang mắc kẹt.