Người Nghèo Và Viên Kim Cương - Chương 2
Chương 2: Sự Quyết Định Khó Khăn
Đêm đó, ông Lâm nằm trằn trọc trên chiếc giường tre cũ kỹ. Viên kim cương nằm trong túi áo, như một ngọn lửa cháy âm ỉ, không ngừng làm trái tim ông băn khoăn. Ông Lâm ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng nhạt chiếu vào, làm cho mọi vật trở nên mờ ảo, khiến ông càng thêm suy tư.
Vợ ông, bà Hạnh, cũng tỉnh giấc vì thấy ông không yên giấc. Bà nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì mà ông trăn trở thế? Từ khi ông về nhà, tôi thấy ông có vẻ không vui.”
Ông Lâm thở dài, đưa tay vào túi và rút ra viên kim cương. Ánh sáng từ viên đá phản chiếu lên khuôn mặt của bà Hạnh khiến bà sửng sốt.
“Trời ơi! Viên kim cương này… làm sao mà ông có được nó?” – Bà Hạnh không giấu nổi sự kinh ngạc.
Ông Lâm ngồi xuống cạnh bà, ánh mắt đăm chiêu: “Tôi tìm thấy nó ở bờ sông sáng nay, nhưng bà biết không… tôi không biết nên làm gì với nó. Nếu bán nó, chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng… nhưng còn những người dân làng khác? Họ sẽ ra sao?”
Bà Hạnh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Ông Lâm à, chúng ta đã sống ở đây cả đời, cùng chia sẻ những khó khăn với bà con trong làng. Tôi hiểu lòng ông muốn giúp đỡ mọi người, nhưng ông cũng cần phải nghĩ cho gia đình mình. Tuy nhiên, quyết định cuối cùng vẫn là ở ông.”
Lời nói của bà Hạnh khiến ông Lâm càng thêm khó xử. Ông đứng dậy, đi ra ngoài sân. Gió đêm mát rượi thổi qua, nhưng lòng ông vẫn nóng như lửa đốt. Ông nhìn lên bầu trời đầy sao, trong đầu ông vang lên những lời nói của người dân làng, những tiếng cười đùa của trẻ con, và cả những tiếng than thở của những người già yếu.
Sáng hôm sau, ông Lâm thức dậy sớm hơn thường lệ. Ông quyết định gặp những người trưởng làng để xin ý kiến. Khi đến nhà ông Hòa, trưởng làng, ông Lâm nhìn thấy cả ông Hòa và ông Tư đã có mặt từ trước. Họ ngồi cùng nhau, bàn về tình hình của làng.
“Ông Lâm, có chuyện gì mà đến sớm thế?” – Ông Hòa chào đón, mắt đầy tò mò.
Ông Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt viên kim cương lên bàn. Cả ông Hòa và ông Tư đều sững sờ, mắt họ không rời viên đá quý.
“Viên kim cương này… từ đâu mà ông có được?” – Ông Hòa hỏi, giọng vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Ông Lâm từ tốn kể lại câu chuyện tìm thấy viên kim cương bên bờ sông. Khi câu chuyện kết thúc, ông nhìn cả hai người, giọng đầy kiên quyết: “Tôi đến đây để xin ý kiến các ông. Tôi nghĩ rằng, thay vì giữ viên kim cương này cho riêng mình, chúng ta nên sử dụng nó để giúp đỡ cả làng. Chúng ta có thể bán nó và dùng số tiền đó để xây trường học, bệnh viện, và cải thiện hệ thống tưới tiêu.”
Ông Tư lắc đầu, vẻ lo lắng: “Ông Lâm, ông có chắc về điều này không? Đó là một quyết định lớn. Nếu giữ viên kim cương này, ông có thể sống sung túc, không phải lo lắng về tương lai nữa.”
Ông Lâm gật đầu, mắt ánh lên sự quyết tâm: “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Cuộc sống của tôi, dù có đổi thay, cũng không thể hạnh phúc nếu biết rằng những người dân làng của mình vẫn phải chịu khổ. Tôi muốn làm điều gì đó lớn lao hơn cho tất cả chúng ta.”
Ông Hòa im lặng một lúc rồi nhìn ông Lâm, ánh mắt đầy sự tôn trọng: “Ông Lâm, ông là một người đàn ông đáng kính. Nếu ông đã quyết tâm như vậy, tôi sẽ hỗ trợ ông hết mình. Chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận với dân làng và đưa ra quyết định chung.”
Ông Tư, sau một lúc đắn đo, cũng gật đầu: “Nếu ông Lâm đã quyết định như vậy, tôi cũng sẽ ủng hộ. Chúng ta sẽ làm điều tốt nhất cho làng.”
Cả ba người cùng bắt tay nhau, ánh mắt họ đầy niềm tin và hy vọng. Quyết định đã được đưa ra, và hành trình thay đổi cuộc sống của cả ngôi làng đã bắt đầu từ đây.