Người Ngoài Hành Tinh Giữa Chúng Ta - Chương 1
Chương 1: Bí ẩn của những dấu hiệu lạ
Ánh đèn huỳnh quang trong phòng thí nghiệm phát ra những tiếng rè rè nhẹ. Tiến sĩ Huyền, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi với mái tóc đen cột gọn gàng, đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nơi hiển thị các kết quả xét nghiệm mới nhất.
“Không thể nào…” Cô thì thầm, mắt dán vào biểu đồ trên màn hình. Cửa phòng thí nghiệm mở ra, và Minh, trợ lý của cô, bước vào với một xấp tài liệu.
“Tiến sĩ, đây là hồ sơ của những người có dấu hiệu lạ mà chúng ta mới nhận được,” Minh nói, đặt tập tài liệu lên bàn. “Cô có phát hiện gì mới không?”
Huyền ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Minh. “Minh, kết quả này thật kỳ lạ. Tất cả các đối tượng đều có một sự biến đổi gen mà tôi chưa từng thấy trước đây.”
Minh nhíu mày, lật nhanh qua các trang tài liệu. “Điều đó có nghĩa là gì, thưa cô?”
“Điều đó có nghĩa là,” Huyền ngưng lại, hít một hơi sâu, “có khả năng họ đã bị tác động bởi một yếu tố ngoại lai, có thể là người ngoài hành tinh.”
Minh tròn mắt, rõ ràng là không tin vào những gì mình nghe thấy. “Người ngoài hành tinh? Cô có chắc không?”
Huyền gật đầu. “Tôi không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác hợp lý hơn. Những biến đổi này không phải là kết quả của bất kỳ loại bệnh nào mà chúng ta biết.”
Minh nhìn xuống hồ sơ trong tay. “Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
“Chúng ta cần gặp gỡ họ,” Huyền quyết định. “Chúng ta cần nói chuyện trực tiếp với những người này, tìm hiểu kỹ hơn về cuộc sống của họ và những gì họ đã trải qua.”
Buổi chiều, tại một quán cà phê yên tĩnh, Huyền và Minh gặp gỡ ba người có dấu hiệu lạ: Lan, một phụ nữ trẻ với đôi mắt sáng như phát ra ánh sáng; Hoàng, một người đàn ông trung niên với sức mạnh vượt trội; và An, một thiếu niên có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.
Lan mỉm cười bối rối khi ngồi xuống. “Tiến sĩ Huyền, tôi không biết bắt đầu từ đâu. Mọi thứ bắt đầu cách đây vài tháng khi tôi bắt đầu phát hiện ánh sáng phát ra từ đôi mắt mình.”
Hoàng ngồi cạnh Lan, gật đầu đồng ý. “Còn tôi thì bắt đầu cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ trong người. Tôi có thể nhấc bổng những vật nặng mà trước đây không thể.”
An, ngồi bên cạnh Hoàng, thêm vào. “Và tôi… tôi có thể nghe được suy nghĩ của người khác. Ban đầu tôi nghĩ mình bị điên, nhưng sau đó tôi nhận ra đó là thật.”
Huyền lắng nghe một cách chăm chú. “Các bạn có điểm chung nào không? Có ai trong số các bạn có liên quan đến một sự kiện đặc biệt nào không?”
Lan suy nghĩ một lúc rồi nói. “Chúng tôi đều sống gần khu vực đó, nơi mà có một số hiện tượng kỳ lạ xảy ra gần đây.”
Minh chen vào. “Hiện tượng kỳ lạ? Các bạn có thể nói rõ hơn không?”
Hoàng lắc đầu. “Chúng tôi cũng không rõ. Chỉ biết rằng có nhiều người trong khu vực bắt đầu cảm thấy lạ, nhưng không ai dám nói ra.”
Huyền nắm chặt tay, ánh mắt kiên quyết. “Chúng tôi sẽ điều tra. Chúng tôi sẽ tìm hiểu nguyên nhân của những dấu hiệu này và giúp các bạn.”
Đêm đó, trong phòng thí nghiệm, Huyền và Minh ngồi đối diện nhau, trên bàn đầy các tài liệu và mẫu xét nghiệm. Minh thở dài. “Tiến sĩ, chúng ta thực sự tin rằng đây là tác động của người ngoài hành tinh sao?”
Huyền nhìn Minh, mắt sáng lên với sự quyết tâm. “Minh, khoa học là về việc khám phá những điều chưa biết. Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra và tìm ra sự thật.”
Minh gật đầu, cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của Huyền. “Vâng, tiến sĩ. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Ánh đèn phòng thí nghiệm tiếp tục phát ra những tiếng rè rè nhẹ, nhưng giờ đây, dường như nó chứa đựng một sự quyết tâm mới, một sự quyết tâm khám phá bí ẩn của những dấu hiệu lạ đang hiện diện trên cơ thể con người.