Người phụ nữ bí ẩn trong ngôi làng cổ - Chương 2
Chương 2: Câu chuyện về quan lại triều đình
Sau khi ông Lâm rời đi, ngôi làng Yên Trấn trở lại với không khí u ám của đêm khuya. Nguyệt đứng yên lặng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm tối mịt bên ngoài. Tiếng mưa rơi lách tách trên mái nhà gỗ cũ kỹ như một bản nhạc buồn, gợi nhớ lại những ký ức đau thương mà cô đã cố gắng chôn giấu.
Nguyệt bước lại gần chiếc bàn gỗ nhỏ trong căn phòng và mở túi vải mà cô mang theo bên mình. Bên trong là một cuốn sổ cũ nát, giấy đã ngả màu vàng úa. Cô cẩn thận lật mở những trang giấy, từng dòng chữ hiện lên dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu.
Trong cuốn sổ ấy là tất cả những gì Nguyệt đã trải qua, từ thời điểm gia đình cô bị bức hại cho đến những ngày tháng cô đi tìm công lý. Người cha của cô, ông Minh, từng là một vị quan thanh liêm, luôn hết lòng vì dân. Nhưng chính sự liêm khiết ấy đã khiến ông trở thành cái gai trong mắt những kẻ tham nhũng trong triều đình. Một âm mưu thâm hiểm được dựng lên để hãm hại ông.
Cha cô bị vu oan tội tham ô tài sản, và bị xử tử công khai giữa kinh thành. Ngày đó, Nguyệt còn quá nhỏ để hiểu hết nỗi oan khiên mà cha phải gánh chịu, nhưng ánh mắt cay đắng của mẹ cô khi đứng bên quan tài cha đã khắc sâu vào tâm trí cô mãi mãi. Mẹ cô, người phụ nữ mạnh mẽ, cũng không chịu nổi sự mất mát quá lớn. Bà đã tự vẫn chỉ vài ngày sau đó, để lại Nguyệt bơ vơ giữa dòng đời đầy sóng gió.
Nguyệt từ nhỏ đã quyết tâm phải đòi lại công lý cho cha mẹ, nhưng càng lớn, cô càng nhận ra rằng công lý không phải là điều dễ dàng có được, nhất là khi đối đầu với những kẻ quyền thế. Cô đã đi khắp nơi, từ kinh thành đến những vùng hẻo lánh, tìm kiếm bằng chứng, tìm kiếm những người có thể giúp cô vạch trần sự thật. Nhưng tất cả đều vô vọng. Quyền lực của những kẻ ác còn lớn hơn cô tưởng tượng.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên giữa đêm, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Nguyệt. Cô đóng cuốn sổ lại, mắt hướng ra cửa. Không ai thường gõ cửa vào giờ này, nhất là khi trời mưa. Cô khẽ thở dài, bước ra mở cửa. Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt rực lên sự tò mò và lo lắng.
“Cô Nguyệt phải không?” – Ông ta hỏi, giọng nói khàn đặc vì lạnh và mưa.
“Đúng, tôi là Nguyệt. Ông là…?”
“Tôi là Hùng, người trong làng này. Tôi nghe nói về cô và muốn biết… liệu những lời cô nói với ông Lâm là thật không? Cha cô bị triều đình bức hại?”
Nguyệt nhìn ông Hùng một lúc, như thể đang đánh giá liệu có nên nói sự thật hay không. Cuối cùng, cô gật đầu, lùi lại để ông bước vào trong nhà.
Ngồi xuống bên bếp lửa nhỏ mà cô vừa nhóm lên, Nguyệt kể lại câu chuyện bi thương của mình, từ việc cha cô bị hãm hại đến việc mẹ cô tự vẫn. Ông Hùng lắng nghe, gương mặt không giấu được sự căm phẫn.
“Triều đình thối nát như vậy sao? Cha cô không phải là người đầu tiên, tôi cũng nghe nhiều về những quan lại liêm khiết bị vùi dập… Nhưng cô thì sao? Tại sao cô lại đến ngôi làng nhỏ bé này?” Ông Hùng hỏi, giọng thấp nhưng chứa đầy sự hoang mang.
“Tôi đã đi khắp nơi để tìm công lý cho cha mẹ mình, nhưng mọi con đường đều bế tắc. Tôi chỉ còn một con đường duy nhất, đó là tìm đến những nơi hẻo lánh, nơi mà những kẻ quyền thế không dám động đến. Làng Yên Trấn của ông là một nơi như thế.” – Nguyệt đáp, ánh mắt cô như xoáy sâu vào hồn ông Hùng.
Ông Hùng khẽ nhíu mày. “Nhưng cô không sợ họ sẽ tìm đến sao? Triều đình có quyền lực lớn, ngay cả một ngôi làng nhỏ như Yên Trấn cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của họ.”
Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười ấy chứa đầy nỗi đau lẫn sự bất lực. “Tôi không sợ. Tôi đã sống đủ lâu trong sự sợ hãi. Nếu họ tìm đến, thì đó cũng là định mệnh. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, tôi muốn làm sáng tỏ những gì mà cha tôi phải chịu đựng. Bằng chứng nằm trong cuốn sổ này.”
Cô lấy cuốn sổ từ trong túi áo và đặt nó lên bàn. Ông Hùng nhìn cuốn sổ với vẻ ngạc nhiên.
“Bằng chứng gì vậy?”
“Đây là những tài liệu mà cha tôi đã thu thập trước khi bị bắt. Những kẻ hãm hại ông chính là những kẻ thao túng triều đình từ trong bóng tối. Nhưng để vạch trần họ, tôi cần nhiều hơn sự thật. Tôi cần sức mạnh của dân chúng, của những người dám đứng lên đấu tranh.”
Ông Hùng im lặng một lúc lâu, gương mặt dường như suy tư. Rồi ông đứng dậy, nhìn Nguyệt bằng ánh mắt kiên quyết.
“Cô gái, tôi không biết liệu có thể giúp gì cô, nhưng tôi sẽ nói chuyện với một vài người trong làng. Nếu cô cần sự giúp đỡ, chúng tôi sẽ tìm cách.”
Nguyệt nhìn theo ông Hùng rời đi, lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng cô biết rằng hành trình của mình còn dài và đầy hiểm nguy. Sự thật đã được hé lộ, nhưng để vạch trần tất cả, cô sẽ phải đối đầu với nhiều kẻ thù quyền lực hơn nữa.
Mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài, và trong đêm tối, bóng hình của Nguyệt chìm vào ngọn lửa lập lòe, mang theo những bí mật của quá khứ và mối thù chưa được trả.