Người phụ nữ bí ẩn trong ngôi làng cổ - Chương 3
Chương 3: Bóng tối vây quanh
Mưa vẫn rơi tầm tã suốt đêm, từng giọt nước đập mạnh vào mái nhà gỗ cũ kỹ như tiếng lòng giận dữ của trời đất. Trong căn nhà tĩnh mịch, Nguyệt ngồi lặng lẽ bên bếp lửa, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào ngọn lửa cháy đỏ. Những suy nghĩ về quá khứ và tương lai cuộn xoáy trong tâm trí cô. Liệu rằng cuộc hành trình này có đưa cô đến gần hơn với công lý hay chỉ là một cuộc chạy trốn vô vọng?
Sáng hôm sau, khi mưa đã tạnh, dân làng Yên Trấn bắt đầu đổ ra đường. Không khí trong lành của núi rừng sau cơn mưa làm dịu đi nỗi lo lắng của mọi người về người phụ nữ bí ẩn vừa xuất hiện. Nhưng tin đồn về Nguyệt vẫn tiếp tục lan rộng khắp làng. Một số người lo ngại rằng sự hiện diện của cô sẽ mang lại điềm xấu, trong khi số khác lại cảm thấy cô là nạn nhân của một âm mưu đen tối.
Tại quán nước đầu làng, những người đàn ông lớn tuổi ngồi tụ tập bàn luận.
“Cô ta là ai mà lại mang theo cả đám mây u ám như thế chứ? Từ ngày cô ta đến, tôi có cảm giác bất an, như có điều gì đó sắp xảy ra,” ông Tân khẽ nói, đôi mắt nghi ngại nhìn về hướng ngôi nhà bỏ hoang nơi Nguyệt đang trú ngụ.
“Đừng quá lo lắng, ông Tân à,” ông Lâm đáp lại, “Tôi đã gặp cô ấy tối qua. Cô ấy không giống những kẻ ác nhân như ông nghĩ. Chỉ là một cô gái trẻ, mang theo câu chuyện đau thương.”
“Nhưng câu chuyện của cô ta cũng thật lạ lùng,” một người khác lên tiếng, “Cha bị giết hại, mẹ tự vẫn, rồi chạy trốn khắp nơi… Chúng ta sao có thể biết chắc rằng cô ta không phải là người của triều đình?”
Ông Lâm lắc đầu. “Cô ấy không phải người của triều đình. Trái lại, cô ấy là nạn nhân. Chúng ta cần phải giúp cô ấy.”
Dù những lời của ông Lâm khiến một số người cảm thấy dịu đi phần nào, nhưng không thể phủ nhận rằng có một bóng tối bao phủ ngôi làng kể từ khi Nguyệt xuất hiện. Những gia đình trong làng gặp phải một loạt sự cố kỳ lạ. Một đứa trẻ bị ốm không rõ nguyên nhân, một gia đình khác mất trộm gà vào ban đêm, và một ngôi nhà bỗng dưng bị cháy. Dân làng bắt đầu liên kết những sự kiện này với sự xuất hiện của Nguyệt, càng làm tăng thêm sự nghi ngờ và sợ hãi.
Trong khi đó, Nguyệt vẫn sống khép kín trong ngôi nhà cũ. Cô tránh giao tiếp với dân làng, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện để lấy nước từ giếng hay mua một ít thức ăn tại chợ. Dù vậy, ánh mắt của cô luôn bị dõi theo, những lời thì thầm xì xào bám theo cô mọi nơi.
Một buổi chiều muộn, khi mặt trời đã khuất sau dãy núi, Nguyệt đang đứng bên giếng nước, múc từng gáo nước lạnh buốt thì bất ngờ có tiếng bước chân vang lên phía sau. Cô quay lại, và trước mặt là một nhóm người trong làng, dẫn đầu là ông Tân.
“Cô Nguyệt!” Ông Tân nói lớn, giọng đầy căng thẳng. “Chúng tôi muốn hỏi cô vài điều.”
Nguyệt nhìn ông ta, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. “Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi, giọng trầm lắng.
“Những chuyện xảy ra gần đây trong làng không phải là ngẫu nhiên. Từ khi cô đến đây, mọi thứ bắt đầu trở nên rắc rối. Chúng tôi muốn biết cô thực sự là ai và tại sao cô đến đây.” Ông Tân nói, mắt nhìn thẳng vào cô như thể tìm kiếm một câu trả lời thỏa đáng.
Nguyệt lặng im trong giây lát, ánh mắt cô trầm ngâm nhìn xuống giếng nước. Rồi cô từ tốn nói, giọng nói của cô nghe như vọng về từ một quá khứ xa xôi.
“Tôi đã nói với ông Lâm rồi. Tôi đến đây để tìm nơi yên bình, để trốn tránh khỏi những kẻ đã bức hại gia đình tôi. Tôi không mang theo bất cứ điều gì xấu xa đến ngôi làng này. Nếu có ai muốn trách móc, thì hãy trách những kẻ quyền thế trong triều đình.”
Nhưng lời nói của cô không làm dịu đi sự nghi ngờ trong lòng ông Tân. “Chúng tôi đã sống yên bình bao năm qua. Từ khi cô đến, chỉ toàn điềm gở. Chúng tôi không thể tiếp tục để cô ở lại đây mà không biết rõ sự thật.”
Nguyệt nhìn thẳng vào mắt ông Tân, ánh mắt sắc bén như cắt qua màn sương dày đặc của sự nghi ngờ. “Sự thật ư? Sự thật là cha tôi bị giết, mẹ tôi tự vẫn, và tôi đã sống cả đời để chạy trốn khỏi những kẻ giết người. Các ông có muốn nghe tất cả không? Muốn biết cách họ đã phá hủy cuộc đời tôi thế nào không?”
Câu hỏi của cô làm nhóm người im lặng trong phút chốc. Nhưng ngay sau đó, ông Tân lại tiếp tục, giọng cứng rắn hơn: “Cho dù câu chuyện của cô có là sự thật, chúng tôi không thể mạo hiểm. Nếu có thêm điều gì bất thường xảy ra, chúng tôi sẽ phải hành động để bảo vệ ngôi làng này.”
Nguyệt nhếch môi cười nhẹ, nụ cười đượm vẻ cay đắng. “Hành động? Các ông nghĩ mình có thể chống lại cái gì chứ? Ngay cả tôi, dù có bao nhiêu năm chiến đấu cũng không thể đánh bại bọn chúng.”
Cô xoay người, bỏ đi khỏi nhóm người đang đứng, để lại sau lưng những ánh mắt bối rối và sợ hãi. Nguyệt biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Sự nghi ngờ và sợ hãi của dân làng đang ngày càng lớn dần, và cô cảm nhận rõ ràng rằng bóng tối vẫn đang bủa vây, chực chờ nuốt chửng mọi thứ. Nhưng hơn hết, cô vẫn mang trong lòng một sứ mệnh chưa hoàn thành – sự thật về cái chết của cha mẹ cô vẫn chưa được phơi bày.
Và cô sẽ không dừng lại cho đến khi công lý được thực thi.