Người phụ nữ bí ẩn trong ngôi làng cổ - Chương 4
Chương 4: Án mạng trong đêm
Đêm hôm đó, ngôi làng Yên Trấn chìm vào bóng tối nặng nề. Mưa vẫn rả rích rơi từ những cơn bão đã kéo dài nhiều ngày, tiếng gió thổi vi vu qua những ngọn núi, mang theo cảm giác rùng rợn. Trong căn nhà bỏ hoang, Nguyệt ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài. Dường như cô đang dự cảm điều gì đó không lành.
Cô khẽ khép cuốn sổ đã cũ kỹ của mình lại, đặt nó lên bàn và ngả lưng vào chiếc ghế gỗ đơn sơ. Sự nghi ngờ và sợ hãi của dân làng đã lan rộng, và cô biết rằng họ sẽ không để cô yên nếu những chuyện kỳ lạ còn tiếp tục xảy ra. Nhưng cũng chính sự hiện diện của cô ở đây đã khiến những bí mật xấu xa của quan lại triều đình dần bị vén màn. Liệu cô có thể đối mặt với những kẻ ác quyền thế ấy một mình?
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng Nguyệt giật mình khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Tiếng bước chân lặng lẽ, nhưng nặng nề. Ai đó đang bước đi giữa đêm khuya.
Nguyệt đứng dậy, tay nắm chặt lấy con dao nhỏ mà cô luôn giữ bên mình, bước ra phía cửa. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Khi cô mở cửa ra, một luồng gió lạnh táp vào mặt cô, mang theo cảm giác bất an.
Ngoài sân trống, không có ai. Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn trong nhà chỉ đủ soi tỏ khoảng sân trước nhà. Cô lắng tai nghe, nhưng chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng gió thổi. Cảm giác như ai đó đang theo dõi cô từ trong bóng tối. Cô đứng đó một lúc, rồi quyết định quay vào trong, cố giữ bình tĩnh.
Nhưng khi vừa quay lưng, một tiếng hét thất thanh vang lên từ cuối làng.
Nguyệt sững lại, cảm giác như có một luồng điện chạy qua người. Tiếng hét vang vọng trong đêm tối, khiến cả ngôi làng như bừng tỉnh. Đèn từ những ngôi nhà lần lượt được thắp sáng. Người dân vội vã kéo ra đường, chạy về phía phát ra tiếng hét.
Nguyệt nắm chặt con dao trong tay, bước nhanh ra ngoài theo dòng người. Cô biết rõ cảm giác sợ hãi này – nó giống như đêm cha cô bị bắt. Cô bước đi trong cơn mưa, cảm nhận rõ những đôi mắt nghi ngờ đang dõi theo mình, những tiếng thì thầm đồn đoán về người phụ nữ bí ẩn.
Khi cô đến hiện trường, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả phải chết lặng. Một người đàn ông nằm trên mặt đất, máu loang lổ khắp nơi. Đó chính là ông Tân, người đã đối đầu với Nguyệt vài giờ trước. Ông bị giết một cách tàn nhẫn, con dao còn găm trên ngực ông.
Dân làng đổ xô đến, tiếng la hét vang lên khắp nơi. Nhiều người quay sang nhìn Nguyệt bằng ánh mắt đầy nghi ngờ và lo sợ. Trong bóng tối và hỗn loạn, một người đàn bà gào lên:
“Chính cô ta! Chính cô ta mang đến tai ương này!”
Một vài người khác lập tức hùa theo, tiếng bàn tán lớn dần lên. Nguyệt cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang bủa vây mình. Nhưng cô biết mình không có tội. Dù thế nào, cũng không thể để họ định đoạt số phận của cô mà không có bằng chứng.
Ông Lâm, người đã gặp Nguyệt trước đó, bước tới. Ông cố gắng trấn an mọi người:
“Bình tĩnh! Đừng vội kết tội ai. Chúng ta cần phải tìm ra sự thật trước.”
Nhưng không phải ai cũng dễ bị thuyết phục. Một người đàn ông khác, ông Hậu, bước lên, giọng nói đầy căm phẫn:
“Ông Tân vừa nói chuyện với cô ta ban chiều, bây giờ ông ấy chết, mà cô ta lại xuất hiện ngay đây! Không phải là quá trùng hợp sao?”
Nguyệt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng cô biết rằng nếu không làm gì, đám đông này có thể sẽ trở nên quá khích. Cô bước lên một bước, giọng nói mạnh mẽ và rõ ràng:
“Tôi không phải là kẻ giết người. Ông Tân đã đối đầu với tôi, nhưng tôi không có lý do gì để sát hại ông ấy. Nếu các người nghĩ tôi có tội, hãy tìm bằng chứng. Nếu không, hãy để tôi giúp các người tìm ra kẻ thật sự đã giết ông ấy.”
Ông Lâm đứng cạnh Nguyệt, gật đầu đồng ý. “Nguyệt nói đúng. Chúng ta không thể vội vã đổ tội mà không có chứng cứ.”
Tuy nhiên, không phải ai cũng dễ dàng bị thuyết phục. Những ánh mắt vẫn đổ dồn về phía Nguyệt, đầy nghi ngờ và sợ hãi. Nhưng ông Lâm đã can thiệp kịp thời, yêu cầu dân làng giải tán và về nhà trong khi chờ đợi điều tra rõ ràng.
Nguyệt quay trở lại ngôi nhà bỏ hoang của mình, nhưng trong lòng cô không còn yên ổn. Một ai đó đã cố ý sát hại ông Tân, và cố tình khiến mọi nghi ngờ đổ lên đầu cô. Nhưng ai mới là kẻ đứng sau chuyện này? Những kẻ quyền lực trong triều đình đã lần theo dấu vết của cô đến đây, hay có một âm mưu khác đang âm thầm diễn ra trong bóng tối của ngôi làng?
Câu trả lời vẫn còn bị che giấu trong màn mưa, nhưng Nguyệt biết rằng cô không còn nhiều thời gian. Mọi nghi ngờ đang dồn về phía cô, và nếu không sớm tìm ra sự thật, cô có thể trở thành nạn nhân tiếp theo của những kẻ thủ ác.