Người phụ nữ bí ẩn trong ngôi làng cổ - Chương 5
Chương 5: Sự nghi ngờ bủa vây
Sau cái chết của ông Tân, ngôi làng Yên Trấn trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Dân làng rơi vào nỗi sợ hãi và nghi ngờ lẫn nhau. Những ánh mắt lạnh lùng, những lời bàn tán, xì xào không ngớt về cái chết bí ẩn. Và dĩ nhiên, phần lớn mọi sự chú ý đổ dồn vào Nguyệt – người phụ nữ lạ mặt mới xuất hiện và có mối xung đột với ông Tân trước khi ông bị sát hại.
Ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Nguyệt cảm nhận được rõ sự xa cách và thù địch từ dân làng. Bất cứ khi nào cô bước ra khỏi nhà, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, mang theo sự thù nghịch và nghi kỵ.
Tại quán nước của bà Xuân, những lời bàn tán về cô càng lúc càng nặng nề.
“Cô ta chắc chắn là người mang điềm xấu đến ngôi làng này!” – Bà Xuân vừa rót nước vừa nói, giọng đầy phẫn nộ.
“Đúng rồi, ông Tân chưa bao giờ gặp phải chuyện gì cho đến khi cô ta xuất hiện. Cái chết của ông ấy không thể là ngẫu nhiên,” một người khác thêm vào.
Ông Lâm, người hiếm khi tham gia vào những cuộc đồn thổi, bước tới quán. Ông ngồi xuống và lắng nghe câu chuyện của mọi người, nhưng không thể giữ im lặng lâu hơn.
“Các người đang đồn đoán vô căn cứ,” ông Lâm lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán. “Nguyệt có thể là người mới đến, nhưng cô ấy không có bằng chứng nào liên quan đến cái chết của ông Tân. Chúng ta không thể chỉ dựa vào sự nghi ngờ để phán xét.”
Bà Xuân liếc mắt nhìn ông Lâm, ánh mắt đầy châm chọc. “Ông Lâm, có lẽ ông quá nhẹ dạ rồi. Cả làng này từ trước đến nay đều bình yên, nhưng từ khi cô ta xuất hiện, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra. Nếu không phải là cô ta, thì là ai chứ?”
Ông Lâm im lặng một lát, rồi thở dài. “Chúng ta phải chờ kết quả điều tra rõ ràng. Không ai có quyền phán xét người khác chỉ vì họ lạ mặt hay mang theo một câu chuyện đau buồn.”
Dù ông Lâm lên tiếng bảo vệ Nguyệt, nhưng trong lòng dân làng, sự nghi ngờ đối với cô ngày càng lớn. Không ai có thể giải thích được những sự việc kỳ lạ đã xảy ra từ khi Nguyệt đến, và họ chọn cách dễ dàng nhất: đổ lỗi cho người xa lạ.
Trong khi đó, Nguyệt vẫn sống lặng lẽ trong ngôi nhà bỏ hoang. Cô biết rằng cô đang trở thành đối tượng bị nghi ngờ, nhưng cô không thể làm gì để thay đổi suy nghĩ của dân làng nếu chưa tìm ra kẻ thực sự đứng sau cái chết của ông Tân.
Đêm đó, khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, Nguyệt lại trầm ngâm bên bếp lửa, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào cuốn sổ cũ kỹ mà cô đã mang theo. Cô đã quen với cảm giác bị cô lập, bị truy đuổi, nhưng lần này, sự nghi ngờ bủa vây không chỉ đến từ những kẻ quyền thế mà còn từ những người bình thường – những người mà lẽ ra cô có thể tin tưởng.
Bất chợt, có tiếng gõ cửa nhẹ. Nguyệt bước ra mở cửa, và trước mặt cô là ông Lâm. Ông bước vào, vẻ mặt căng thẳng.
“Cô Nguyệt,” ông nói, giọng khàn khàn, “tôi đã cố gắng bảo vệ cô trước dân làng, nhưng tôi không thể ngăn cản được tất cả. Họ đã quá sợ hãi và dễ dàng bị những lời đồn đoán chi phối.”
Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn ông Lâm. “Tôi biết. Tôi đã quen với những ánh mắt nghi ngờ ấy. Dù họ nghĩ gì, tôi cũng không thể thay đổi cho đến khi sự thật được phơi bày.”
Ông Lâm thở dài, đôi mắt ông dường như đang suy tư. “Tôi biết cô không có tội, nhưng dân làng không dễ gì chấp nhận điều đó nếu chúng ta không tìm ra bằng chứng. Tôi đã nghe ngóng xung quanh, và tôi có một manh mối nhỏ. Cô có thể không phải là kẻ duy nhất bị truy đuổi.”
Nguyệt nhướn mày. “Ông nói gì vậy?”
Ông Lâm nhìn quanh, như sợ có ai nghe thấy, rồi nói khẽ: “Một người phụ nữ trong làng đã nói với tôi rằng, đêm hôm trước khi ông Tân chết, bà ấy nhìn thấy có một bóng đen lén lút quanh nhà ông Tân. Bà ấy không rõ đó là ai, nhưng bóng người đó có vẻ rất quen thuộc.”
“Quen thuộc? Ý ông là kẻ giết ông Tân có thể là người trong làng?” Nguyệt hỏi, đôi mắt cô lóe lên sự quan tâm.
“Đúng vậy. Nhưng vấn đề là tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Dân làng đang nghi ngờ cô, nên bất kỳ ai trong số họ cũng có thể lợi dụng tình hình này để che giấu tội ác của mình.”
Nguyệt ngồi lặng một lúc, rồi nói chậm rãi: “Chúng ta cần tìm cách khiến kẻ sát nhân lộ diện, trước khi hắn có thể tiếp tục hành động. Nếu không, không chỉ tôi, mà có lẽ cả những người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Ông Lâm gật đầu, ánh mắt ông sáng lên với ý nghĩ về kế hoạch mà họ có thể thực hiện. “Đúng vậy. Chúng ta phải hành động sớm, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
Nguyệt mỉm cười khẽ, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyết tâm. “Tôi không đến đây để chạy trốn mãi. Nếu bọn chúng nghĩ rằng có thể che giấu tội ác dưới bóng tối của sự nghi ngờ, thì chúng đã nhầm. Tôi sẽ tìm ra kẻ thực sự đứng sau tất cả.”
Ông Lâm nhìn Nguyệt, trong lòng ông dấy lên cảm giác tôn trọng và thấu hiểu. Dù mang theo nỗi đau sâu sắc, Nguyệt không hề run sợ trước những thử thách mà số phận đã đặt ra cho cô. Ông biết rằng, nếu có người có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, thì người đó chính là Nguyệt.
Nhưng ngoài kia, trong bóng tối dày đặc của ngôi làng, có một kẻ vẫn đang âm thầm di chuyển, lợi dụng sự nghi ngờ của dân làng để che giấu những bí mật đen tối hơn. Và thời gian dành cho Nguyệt đang dần cạn kiệt.