Người phụ nữ bí ẩn trong ngôi làng cổ - Chương 6
Chương 6: Manh mối đầu tiên
Bầu không khí trong làng Yên Trấn ngày càng trở nên ngột ngạt. Sự nghi ngờ và sợ hãi bao trùm lên từng ngôi nhà, từng ngõ ngách. Mọi ánh mắt đều cảnh giác, và người dân chỉ dám nói chuyện với nhau qua những lời thì thầm. Trong lòng họ, hình ảnh của Nguyệt dần trở thành biểu tượng cho điều gì đó đen tối, bí ẩn và không thể đoán trước.
Đêm hôm ấy, sau cuộc gặp với ông Lâm, Nguyệt không thể chợp mắt. Suy nghĩ về những điều ông nói cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Nếu kẻ giết ông Tân thực sự là một người trong làng, thì sự nguy hiểm vẫn còn đó, và dân làng chưa nhận ra rằng họ đang bị lợi dụng bởi chính kẻ sát nhân.
Nguyệt ngồi bên cửa sổ, nhìn qua lớp kính mờ đục vì sương mù. Từ xa, những ngọn đèn dầu trong các ngôi nhà leo lét sáng lên giữa màn đêm u ám. Cô biết mình không thể chờ đợi mãi. Sự thật phải được tìm ra trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.
Cô đứng dậy, khoác chiếc áo choàng đen lên người và quyết định rời khỏi nhà. Bên ngoài, bầu trời u ám và lạnh lẽo, không một ngôi sao nào lấp lánh. Nguyệt rón rén bước ra đường làng vắng lặng, đôi chân cô bước nhẹ nhàng trên nền đất ẩm ướt vì cơn mưa buổi chiều. Mục tiêu của cô rất rõ ràng: nhà của ông Tân.
Khi cô đến gần căn nhà gỗ cũ kỹ, ánh đèn từ ngọn đèn dầu trong sân nhà vẫn lập lòe, nhấp nháy theo từng cơn gió. Mọi thứ ở đây yên tĩnh đến rợn người, như thể cái chết của ông Tân đã để lại một vết thương sâu trong không gian xung quanh.
Nguyệt cẩn thận nhìn quanh, rồi từ từ bước vào sân. Cô muốn tìm kiếm manh mối, một dấu vết nào đó mà có thể đã bị bỏ sót. Ánh mắt cô lướt qua những chỗ mà dân làng có thể không để ý, tìm kiếm những điều bất thường.
Bất chợt, cô dừng lại. Trên mặt đất, gần cửa sổ của ngôi nhà, có một dấu chân rất nhỏ, như của một người phụ nữ. Điều này khiến cô bối rối. Chẳng lẽ có một người phụ nữ nào đó đến đây vào đêm ông Tân bị sát hại? Cô cúi xuống xem kỹ hơn, dấu chân còn khá mới, có lẽ ai đó đã đến đây sau cái chết của ông Tân, hoặc vào thời điểm ông ta bị giết.
Nguyệt lấy trong túi áo một tờ giấy và cây bút chì, ghi lại hình dạng và kích cỡ của dấu chân. Trong khi đang tập trung, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa. Ai đó đang đến gần. Cô lập tức đứng dậy, nép vào bóng tối bên bức tường của căn nhà, tay nắm chặt con dao nhỏ trong áo.
Từ xa, một người phụ nữ đang tiến đến, trên tay là một chiếc đèn lồng nhỏ. Ánh sáng của đèn lồng soi rõ khuôn mặt của bà Xuân – người đã lớn tiếng buộc tội Nguyệt trong những ngày qua.
Nguyệt nheo mắt nhìn bà ta, tự hỏi tại sao bà lại đến đây vào giờ này. Bà Xuân nhìn quanh một hồi, rồi tiến về phía cửa sổ của ngôi nhà ông Tân, nơi mà trước đó Nguyệt đã tìm thấy dấu chân. Bà dường như lo lắng, đôi tay bà run rẩy, và cứ nhìn quanh như sợ có ai bắt gặp.
“Bà ta làm gì ở đây?” Nguyệt thầm nghĩ, cố giữ im lặng tuyệt đối.
Bà Xuân đứng đó một lúc, ánh mắt lo lắng nhìn quanh rồi cúi xuống đất. Bà bắt đầu mò mẫm quanh khu vực mà Nguyệt vừa khám phá, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Có lẽ bà ta liên quan đến cái chết của ông Tân?” – Nguyệt không thể ngăn mình tự hỏi. Đúng lúc ấy, bà Xuân đứng thẳng dậy và bước nhanh ra khỏi sân, nhưng Nguyệt đã thấy đủ để hiểu rằng bà ta biết điều gì đó.
Khi bà Xuân đi xa, Nguyệt bước ra khỏi bóng tối, nhanh chóng kiểm tra lại nơi mà bà ta vừa đứng. Cô phát hiện ra một thứ bất ngờ – một chiếc khăn tay nhỏ nằm lẫn trong bụi cây. Chiếc khăn tay mang dấu vết của máu đã khô lại, và hình thêu trên đó là một chữ “X” – rất có thể là của bà Xuân.
Nguyệt cầm chiếc khăn tay lên, lòng trĩu nặng. Đây có thể là bằng chứng quan trọng, và bà Xuân chắc chắn đang giấu giếm điều gì đó. Cô biết mình phải hành động thật khéo léo nếu muốn đưa mọi chuyện ra ánh sáng.
Ngày hôm sau, ông Lâm đến gặp Nguyệt trong căn nhà cũ, ánh mắt ông đầy lo lắng. Nguyệt đưa cho ông xem chiếc khăn tay và kể lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.
“Bà Xuân? Không thể nào!” Ông Lâm ngạc nhiên thốt lên. “Bà ấy là người đã sống ở đây cả đời, không ai nghĩ rằng bà ta có thể liên quan đến điều gì xấu xa.”
Nguyệt gật đầu, ánh mắt kiên định. “Chính vì vậy, mọi người mới dễ dàng tin rằng bà ta vô tội. Nhưng chúng ta không thể chỉ dựa vào bề ngoài. Tôi tin rằng bà ấy có liên quan đến cái chết của ông Tân, và chiếc khăn tay này là bằng chứng đầu tiên.”
Ông Lâm ngồi im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng thở dài, nói: “Tôi sẽ giúp cô điều tra thêm về bà Xuân. Nhưng chúng ta phải làm điều này kín đáo, vì dân làng đang trở nên quá nhạy cảm. Nếu để lộ ra quá sớm, họ sẽ quay lưng lại với cả hai chúng ta.”
Nguyệt gật đầu đồng ý. Cô biết rằng để vén màn bí mật này, cô sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách. Nhưng manh mối đầu tiên đã xuất hiện, và cô không thể quay đầu lại.
Sự thật đang dần được phơi bày, và bóng tối sẽ không thể che giấu được mãi mãi.