Người Thợ Thủ Công Xuyên Thời Gian - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Người Dân Địa Phương
Alexander Greene nhanh chóng nhận ra rằng cuộc sống ở Athens, dù đầy xa lạ, nhưng cũng tràn ngập những cơ hội để anh khám phá và học hỏi. Sau khi quyết định ở lại xưởng thủ công của Cleon, anh bắt đầu quan sát và tham gia vào các hoạt động hàng ngày cùng với những người thợ thủ công khác. Mỗi ngày, anh đều cảm nhận được sự sống động và năng lượng của thành phố, nhưng cũng đồng thời nhận ra rằng anh cần phải học hỏi rất nhiều để thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa lên, Alexander cùng với Cleon đi dạo quanh khu chợ lớn ở trung tâm Athens. Cleon muốn giới thiệu cho Alexander về nguồn nguyên liệu cũng như các thương nhân mà ông thường giao dịch để mua đất sét và các dụng cụ cần thiết.
“Alexander, cậu có thể thấy ở đây chúng ta có tất cả những gì cần thiết để làm nên những tác phẩm thủ công tuyệt vời,” Cleon nói, chỉ vào các gian hàng đầy ắp đất sét, màu sắc và các công cụ khác. “Chúng ta có những loại đất sét tốt nhất từ các vùng lân cận, và cả những màu sắc tự nhiên từ những loại khoáng sản quý hiếm.”
Alexander chăm chú lắng nghe và ghi nhớ từng chi tiết. Dù anh đã quen với các công cụ hiện đại và nguyên liệu tiên tiến của thời đại mình, nhưng việc tiếp cận với những vật liệu và kỹ thuật truyền thống này khiến anh cảm thấy thích thú và bị cuốn hút.
Khi họ bước vào một gian hàng bán đất sét, Cleon chào hỏi một người đàn ông trung niên có gương mặt hiền hậu nhưng rắn rỏi.
“Euripides, đây là Alexander, một thợ thủ công trẻ từ phương xa đến. Cậu ấy đang học hỏi về nghệ thuật thủ công của chúng ta,” Cleon giới thiệu.
Euripides, người bán hàng, nhìn Alexander với ánh mắt tò mò. “Chào mừng, Alexander. Hy Lạp luôn rộng mở đón nhận những người có tài và đam mê nghệ thuật. Tôi nghe nói cậu đến từ một nơi rất xa, đúng không?”
Alexander gật đầu, nở nụ cười nhẹ. “Đúng vậy, tôi đến từ một nơi xa xôi và khác biệt. Nhưng tôi luôn ngưỡng mộ nghệ thuật Hy Lạp và rất muốn học hỏi thêm.”
Euripides cười lớn. “Vậy thì cậu đã đến đúng chỗ rồi! Đất sét ở đây là loại tốt nhất mà cậu có thể tìm thấy. Hãy chọn những gì cậu cần.”
Alexander cúi xuống kiểm tra những khối đất sét được xếp gọn gàng. Anh nhận thấy chúng có một chất lượng rất đặc biệt – mịn, dẻo và có độ bám dính tốt, lý tưởng cho việc nặn hình. Điều này khiến anh nhớ lại những tác phẩm thủ công mà anh từng ngưỡng mộ tại triển lãm trước khi bị cuốn vào cuộc hành trình này.
“Đất sét này thực sự rất tuyệt,” Alexander nói, nhìn Cleon và Euripides. “Tôi đã từng làm việc với nhiều loại nguyên liệu, nhưng chưa từng thấy loại đất sét nào tốt như thế này.”
“Đúng vậy, đó là lý do tại sao nghệ thuật gốm sứ của chúng ta nổi tiếng khắp vùng đất này,” Cleon đáp, vẻ mặt tự hào. “Nhưng đất sét chỉ là một phần, còn nhiều thứ khác mà cậu cần phải học.”
Khi họ rời khỏi gian hàng, Cleon dẫn Alexander đến một quán rượu nhỏ gần đó để uống nước và trò chuyện. Đây là nơi mà các thợ thủ công và thương nhân thường tụ tập sau những giờ làm việc mệt nhọc. Cleon giới thiệu Alexander với một số người bạn của ông – những người thợ thủ công với những câu chuyện và kinh nghiệm quý giá về nghề.
Một trong số đó là Lyra, một phụ nữ trung niên chuyên về nghề dệt vải. Bà có dáng người cao gầy, đôi mắt sắc sảo và nụ cười thân thiện. “Cleon đã kể cho chúng tôi nghe về cậu, Alexander. Cậu có vẻ rất hứng thú với nghệ thuật của chúng ta,” Lyra nói.
“Đúng vậy, tôi luôn ngưỡng mộ sự tinh tế và độc đáo trong các tác phẩm thủ công Hy Lạp. Mỗi ngày ở đây đều là một bài học mới đối với tôi,” Alexander đáp, cảm thấy thoải mái hơn khi tiếp xúc với những người dân địa phương.
Lyra gật đầu, ánh mắt bà sáng lên. “Cậu có biết không, nghệ thuật của chúng ta không chỉ là về những gì chúng ta tạo ra mà còn về những câu chuyện mà chúng ta kể qua từng tác phẩm. Mỗi chiếc bình, mỗi tấm vải đều chứa đựng một phần lịch sử, một phần tâm hồn của người làm ra nó.”
Alexander cảm nhận được điều đó từ sâu thẳm trái tim mình. Dù đến từ một thế giới khác, anh hiểu rằng nghệ thuật là ngôn ngữ chung của nhân loại, là cách để kết nối với quá khứ và với nhau.
“Khi tôi làm việc, tôi cũng cảm thấy như mình đang kể một câu chuyện,” Alexander nói. “Có lẽ đó là điều mà tôi cần học thêm từ các bạn – cách truyền tải những câu chuyện ấy qua những sản phẩm của mình.”
Cleon cười lớn, vỗ vai Alexander. “Cậu đang đi đúng hướng, Alexander. Nghệ thuật không chỉ là kỹ thuật, mà còn là cảm xúc và sự kết nối với tâm hồn. Hãy tiếp tục học hỏi và cậu sẽ trở thành một nghệ nhân thực thụ.”
Những ngày sau đó, Alexander dành nhiều thời gian hơn để hòa nhập với cộng đồng thợ thủ công của Athens. Anh làm việc chăm chỉ tại xưởng của Cleon, học cách nặn đất sét, cách pha chế màu sắc từ các khoáng sản thiên nhiên và cách kết hợp các yếu tố khác nhau để tạo nên những tác phẩm độc đáo. Anh cũng tham gia vào các buổi họp chợ và gặp gỡ nhiều người khác nhau, từ thương nhân đến khách hàng, để hiểu rõ hơn về nhu cầu và thị hiếu của họ.
Mỗi tối, khi trở về xưởng, Alexander thường ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, vẽ ra những ý tưởng mới mà anh muốn thử nghiệm. Anh bắt đầu hình dung ra những sản phẩm thủ công kết hợp giữa kỹ thuật hiện đại mà anh từng biết với phong cách nghệ thuật Hy Lạp cổ đại. Những ý tưởng ấy không chỉ phản ánh sự hòa quyện giữa hai thế giới mà còn là cách để anh khẳng định mình trong thế giới mới này.
Một buổi tối nọ, Cleon bước vào và thấy Alexander đang chăm chú vẽ trên tấm da dê.
“Alexander, cậu đang làm gì vậy?” Cleon hỏi, tò mò nhìn những hình vẽ phức tạp trên bàn.
“Đây là một ý tưởng mà tôi vừa nghĩ ra. Tôi muốn thử tạo ra một loại bình gốm mới, kết hợp giữa hình dáng cổ điển của Hy Lạp và những họa tiết hiện đại mà tôi từng biết. Tôi nghĩ rằng nó có thể tạo ra một sự khác biệt,” Alexander giải thích, mắt anh sáng lên với niềm đam mê.
Cleon ngắm nhìn những bản vẽ một lúc, rồi mỉm cười. “Đây là một ý tưởng thú vị. Nó cho thấy cậu đang bắt đầu thực sự kết nối với nghệ thuật của chúng ta. Hãy thử thực hiện nó, Alexander. Tôi sẽ giúp cậu.”
Với sự hỗ trợ của Cleon, Alexander bắt đầu thực hiện ý tưởng của mình. Anh cảm nhận được rằng đây chính là con đường mà anh phải đi – kết hợp giữa kỹ thuật hiện đại và nghệ thuật cổ đại để tạo ra những tác phẩm độc đáo. Dù biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng Alexander cảm thấy mình đã tìm được nơi để bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc hành trình mới đầy hứa hẹn trong thế giới Hy Lạp cổ đại này.