Người Thừa Kế Bất Đắc Dĩ - Chương 4
Chương 4: Gặp Gỡ Những Người Thân
Sau cuộc trò chuyện với Khôi, Minh và Lan trở về căn biệt thự, cảm giác lo lắng vẫn còn đeo bám. Mọi thứ đều quá mới mẻ và căng thẳng. “Chúng ta cần lên kế hoạch cho bước tiếp theo,” Minh nói khi họ vừa bước vào nhà.
“Đúng vậy. Chúng ta cần tìm hiểu về gia đình mình và những người thân còn lại,” Lan đáp, ánh mắt kiên quyết.
“Cháu nghe thấy từ Khôi rằng còn một vài người thân khác trong gia đình. Chúng ta có thể tìm họ để biết thêm thông tin,” Minh nói, nhớ lại những gì Khôi đã nói về gia đình.
“Chúng ta cần phải tìm ra họ trước khi họ phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta,” Lan nhấn mạnh.
Họ quyết định kiểm tra tài liệu mà Minh đã tìm thấy trong căn biệt thự. “Có thể trong những hợp đồng hay giấy tờ này có thông tin về họ,” Minh nói, ngồi xuống bàn làm việc với một đống tài liệu trước mặt.
Lan cẩn thận lật từng tờ, và một lúc sau, cô phát hiện ra một danh sách những cái tên. “Này, có vẻ như đây là những người đã ký hợp đồng cùng ông nội. Có một số tên rất lạ.” – Lan chỉ vào trang giấy.
“Có thể chúng là họ hàng của tôi. Hãy tìm xem có ai là người thân không,” Minh nói, hy vọng.
Họ bắt đầu tìm kiếm trong danh sách và phát hiện ra một cái tên quen thuộc: “Trần Hoài – cô ruột của tôi.” Minh thốt lên. “Tôi từng nghe ba mẹ nhắc đến cô ấy.”
“Cô ấy còn sống không?” – Lan hỏi.
“Chắc chắn rồi. Cô ấy sống ở thành phố này, không xa đây lắm. Chúng ta có thể đến gặp cô ấy,” Minh trả lời, lòng đầy háo hức.
Khi họ đến căn hộ của Trần Hoài, Minh cảm thấy hồi hộp. “Chúng ta có nên nói về việc tôi là người thừa kế không?” – Anh hỏi Lan.
“Có lẽ không. Chúng ta cần phải thận trọng. Để xem cô ấy có biết gì về ông nội của bạn không đã,” Lan khuyên.
Căn hộ nhỏ gọn gàng, với bức tranh treo tường là hình ảnh của một người phụ nữ trẻ tuổi. “Chắc là bức ảnh của cô Hoài thời trẻ,” Minh nói. Họ bấm chuông và chờ đợi.
Sau một phút, một người phụ nữ trung niên mở cửa. “Xin chào, tôi là Trần Hoài. Các bạn cần tìm ai?” – Cô hỏi, vẻ mặt hơi bất ngờ khi thấy hai người trẻ tuổi.
“Chào cô! Chúng tôi là bạn của ông nội, muốn tìm hiểu về ông,” Minh đáp, cảm thấy một chút lo lắng.
“Ông của bạn? Tôi không biết ông có nhiều bạn. Mời vào!” – Cô Hoài nói và dẫn họ vào trong.
Căn hộ có mùi thơm nhẹ của trà và bánh ngọt. Minh cảm thấy một sự ấm áp từ những đồ vật trong nhà. “Cô Hoài, chúng tôi muốn biết thêm về ông nội của tôi. Có điều gì mà cô có thể chia sẻ không?” – Minh hỏi, trong khi Lan ngồi bên cạnh.
“Ông ấy là một người rất đặc biệt,” cô Hoài bắt đầu. “Nhưng cũng có nhiều bí mật. Ông đã phải đối mặt với nhiều khó khăn trong sự nghiệp.”
“Cô có thể cho chúng tôi biết về những khó khăn đó không?” – Lan hỏi, ánh mắt tò mò.
“Ông ấy đã tham gia vào nhiều thương vụ lớn. Tuy nhiên, cũng có những người không ưa ông, và điều đó đã dẫn đến nhiều rắc rối. Tôi đã chứng kiến nhiều thứ,” cô Hoài trả lời, giọng trở nên nặng trĩu.
“Rắc rối như thế nào?” – Minh hỏi, cảm giác lo âu lại trào dâng.
“Có một số đối thủ đã gây áp lực lên ông, thậm chí còn đe dọa. Tôi nhớ có lần ông đã phải rời khỏi thành phố một thời gian,” cô Hoài nói, nhìn Minh với ánh mắt chân thành. “Ông yêu thương gia đình nhưng cũng rất kín đáo.”
“Cô có biết những người nào đã gây khó khăn cho ông không?” – Lan tiếp tục hỏi.
“Có một vài cái tên mà ông từng nhắc đến, nhưng tôi không chắc về chúng. Tôi e rằng nếu nói ra, họ có thể sẽ tìm đến các bạn.” – Cô Hoài trả lời, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
“Chúng tôi không sợ. Chúng tôi muốn biết sự thật,” Minh khẳng định.
“Tôi hiểu. Nhưng hãy cẩn thận. Có những người không muốn bạn biết về quá khứ của ông,” cô Hoài nói.
Lan cảm thấy có một bầu không khí căng thẳng. “Cô có biết làm thế nào để liên lạc với những người khác trong gia đình không?” – Cô hỏi.
“Có một người họ hàng khác, Trần Lâm. Ông ấy sống ở khu vực ngoại ô, nhưng tôi không biết ông ấy có còn ở đó không,” cô Hoài cho biết. “Bạn có thể thử tìm ông ấy.”
“Cảm ơn cô rất nhiều. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu thêm,” Minh nói, lòng biết ơn.
Khi rời khỏi căn hộ, Minh cảm thấy một cảm giác mới mẻ. Họ đã có thêm thông tin để tiếp tục cuộc hành trình. “Chúng ta cần đến gặp Trần Lâm ngay,” Minh nói, quyết tâm trong giọng nói.
“Đúng vậy. Có thể ông ấy biết nhiều hơn về ông nội của bạn,” Lan đáp, cùng Minh bước ra khỏi cửa.
Họ lên xe và di chuyển đến khu vực ngoại ô, nơi Trần Lâm sống. Trong lòng Minh dâng trào những cảm xúc hỗn độn. “Tôi không biết ông ấy có đón nhận chúng ta không,” Minh thở dài.
“Chúng ta chỉ cần tự tin và chân thành. Hãy để ông ấy thấy rằng bạn không phải là kẻ thù,” Lan động viên.
Khi đến nơi, họ đứng trước một ngôi nhà nhỏ gọn gàng nhưng có vẻ cũ kỹ. “Hãy gõ cửa,” Lan khuyên.
Minh hít một hơi sâu và bấm chuông. Sau vài giây, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ rắn rỏi xuất hiện. “Ai đó?” – Ông hỏi với vẻ cảnh giác.
“Tôi là Minh, cháu của ông nội. Đây là bạn tôi, Lan,” Minh giới thiệu.
“Cháu của ông? Ông nội tôi?” – Ông Lâm nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.
“Vâng, chúng tôi muốn nói chuyện với ông về ông nội và những gì ông ấy đã trải qua,” Minh nói, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
“Có điều gì mà tôi có thể giúp các cháu?” – Ông Lâm hỏi, vẫn giữ vẻ cảnh giác.
“Chúng tôi muốn tìm hiểu về quá khứ của ông nội và những điều đã xảy ra. Chúng tôi cần biết sự thật,” Minh thẳng thắn.
Trần Lâm nhìn họ chằm chằm trong giây lát rồi bước sang một bên, mở cửa. “Vào trong đi. Tôi có một vài điều cần nói.”
Minh và Lan nhìn nhau, lòng đầy hy vọng. Họ đã tìm được người thân, và có thể lần này họ sẽ khám phá ra nhiều bí mật về gia đình mà họ chưa từng biết.