Người thương nhân và cuộc chiến với Napoleon - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ đầu tiên
Sáng hôm sau, Alexander thức dậy với tâm trạng đầy hứng khởi. Anh ngắm nhìn khung cảnh xung quanh—một ngôi làng yên bình với những cánh đồng xanh mướt trải dài và những ngôi nhà gỗ giản dị. Tuy nhiên, không khí căng thẳng vì chiến tranh vẫn lơ lửng.
Henri đã đợi sẵn ngoài cửa. “Chúng ta cần gặp gỡ một số lãnh đạo quan trọng ở đây. Họ là những người có thể giúp chúng ta thực hiện kế hoạch của ngươi,” ông nói.
“Họ có chấp nhận ý tưởng của tôi không?” Alexander hỏi, vẫn còn lo lắng.
“Đó là điều chúng ta phải chứng minh. Đi nào!” Henri khuyến khích.
Họ rời khỏi ngôi làng và di chuyển đến một thị trấn lớn hơn. Dọc đường, Alexander hỏi về tình hình chiến tranh. “Napoleon đang gia tăng quyền lực như thế nào?” anh nói.
Henri thở dài. “Ông ta có một quân đội hùng mạnh, nhưng vấn đề chính là kinh tế. Các quốc gia xung quanh không đủ nguồn lực để đối phó. Đó là lý do tại sao kế hoạch của ngươi quan trọng.”
Khi đến nơi, họ bước vào một tòa nhà lớn nơi diễn ra cuộc họp. Các lãnh đạo quân sự đang tụ họp, thảo luận về chiến lược chống lại Napoleon. Alexander cảm nhận được sự nặng nề trong không khí.
“Ngồi xuống,” Henri nói. “Chúng ta cần tạo ấn tượng ngay từ đầu.”
Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là lãnh đạo cuộc họp, ngẩng đầu lên. “Ai là người mới? Chúng ta không có thời gian cho những cuộc tranh luận vô bổ,” ông nói, giọng nghiêm khắc.
“Thưa ngài, tôi là Alexander,” anh tự giới thiệu. “Tôi đến để giúp chúng ta xây dựng một nền tảng kinh tế vững chắc.”
“Và ngươi nghĩ rằng một thương nhân có thể giúp chúng ta thắng được Napoleon?” người đàn ông hỏi với giọng mỉa mai.
“Đúng vậy. Tôi biết cách tăng cường sản xuất nông nghiệp và phát triển thương mại. Chúng ta có thể tạo ra nguồn lực cần thiết để duy trì quân đội,” Alexander trả lời với sự tự tin.
“Một ý tưởng điên rồ!” một người khác trong hội đồng lớn tiếng. “Chúng ta cần kiếm vũ khí, không phải những lý thuyết kinh tế.”
“Nhưng nếu không có nền tảng kinh tế vững mạnh, chúng ta sẽ không thể duy trì chiến tranh lâu dài,” Alexander phản bác. “Hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh.”
Cuộc tranh cãi tiếp tục nổ ra. Alexander cảm thấy tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng anh không lùi bước. “Hãy xem xét tình hình hiện tại,” anh nói. “Chúng ta cần cải thiện năng suất nông nghiệp để cung cấp thực phẩm cho quân đội và dân chúng. Nếu không, chúng ta sẽ sớm thất bại.”
Một giọng nói khác vang lên: “Và ngươi định làm điều đó như thế nào?”
“Tôi có thể bắt đầu bằng cách giúp cải tiến kỹ thuật canh tác,” Alexander giải thích. “Chúng ta có thể sử dụng giống cây tốt hơn, áp dụng phương pháp tưới tiêu hiệu quả và thiết lập hệ thống phân phối thực phẩm hợp lý.”
“Ngươi có thật sự nghĩ rằng những điều này có thể thay đổi cục diện?” người đàn ông lãnh đạo hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
“Có thể,” Alexander đáp mạnh mẽ. “Hãy cho tôi một khu vực để thử nghiệm. Nếu không thành công, tôi sẽ rời khỏi đây. Nếu thành công, chúng ta sẽ có nguồn lực cần thiết để chiến thắng.”
Sau một hồi bàn bạc, lãnh đạo cuối cùng quyết định cho Alexander một cơ hội. “Ngươi có ba tháng để chứng minh điều mình nói,” ông nói. “Nếu không, ngươi sẽ bị đuổi khỏi đây.”
“Cảm ơn! Tôi sẽ không làm mọi người thất vọng,” Alexander đáp, cảm thấy một sức mạnh mới trong lòng.
Khi rời khỏi cuộc họp, Henri nhìn Alexander với ánh mắt khâm phục. “Ngươi đã làm rất tốt. Bây giờ chúng ta cần tìm một vùng đất để bắt đầu.”
“Hãy dẫn tôi đến nơi đó,” Alexander nói.
Họ đi bộ đến một cánh đồng nằm gần thị trấn. “Đây là nơi chúng ta có thể bắt đầu,” Henri nói. “Có một số nông dân sống gần đây, nhưng họ đang gặp khó khăn trong việc sản xuất.”
Alexander bắt đầu tiếp cận các nông dân, giới thiệu mình và đề xuất cải cách. “Chúng ta cần thay đổi cách canh tác,” anh nói. “Tôi có thể giúp các bạn cải thiện sản xuất và tăng thu nhập.”
Một nông dân lớn tuổi, với đôi mắt hoài nghi, đáp: “Tôi không tin rằng những điều ngươi nói có thể thực hiện được. Chúng tôi đã làm như vậy hàng thế kỷ nay.”
“Tôi hiểu. Nhưng nếu không thử, bạn sẽ không bao giờ biết được,” Alexander kiên nhẫn nói. “Hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ làm việc cùng các bạn.”
Cuối cùng, sau nhiều cuộc trò chuyện, một nhóm nông dân quyết định tham gia. Họ bắt tay vào việc cải tiến đất đai, thử nghiệm các giống cây mới và áp dụng kỹ thuật tưới tiêu hiện đại.
Những ngày tiếp theo trôi qua, Alexander làm việc không ngừng nghỉ bên cạnh các nông dân. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc khi thấy mọi người dần tin tưởng vào ý tưởng của mình. Mỗi khi họ thành công trong việc cải thiện sản xuất, ánh mắt họ sáng lên với hy vọng.
Một buổi chiều, khi họ đang làm việc trên cánh đồng, một nông dân trẻ tuổi bước tới, nói: “Alexander, chúng tôi đã thu hoạch được nhiều hơn so với năm ngoái!”
“Điều đó thật tuyệt vời! Nếu chúng ta tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ có đủ thực phẩm cho quân đội,” Alexander nói, lòng đầy phấn khởi.
Henri đứng bên cạnh, mỉm cười. “Ngươi đang làm rất tốt. Nhưng chúng ta vẫn cần phải chuẩn bị cho những thách thức sắp tới.”
“Đúng vậy. Napoleon không bao giờ ngừng xâm lược,” Alexander đáp. “Chúng ta cần phải nhanh chóng.”
Bằng sự quyết tâm và nỗ lực, Alexander cảm nhận được rằng mình đã bắt đầu tạo ra sự khác biệt trong cuộc chiến chống lại Napoleon. Chặng đường còn dài, nhưng anh sẵn sàng chiến đấu vì lý tưởng và niềm tin của mình.