Người thương nhân và cuộc chiến với Napoleon - Chương 3
Chương 3: Kế hoạch phát triển
Những ngày tháng trôi qua, mùa màng bắt đầu cho thấy những kết quả tích cực. Alexander cùng với các nông dân không chỉ cải thiện được năng suất mà còn xây dựng được mối quan hệ tin cậy giữa họ. Tuy nhiên, anh biết rằng để thực sự thay đổi cục diện, cần phải có một kế hoạch lớn hơn nữa.
Một buổi sáng, trong khi cùng nhóm nông dân kiểm tra những cánh đồng mới, Alexander quyết định triệu tập một cuộc họp với các lãnh đạo quân sự. “Chúng ta cần phải có một kế hoạch phát triển toàn diện,” anh nói với Henri, khi họ đang ngồi bên bờ một con suối nhỏ.
“Ngươi muốn đề xuất gì?” Henri hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.
“Đầu tiên, chúng ta cần xác định những sản phẩm nông nghiệp nào là ưu tiên hàng đầu để cung cấp cho quân đội,” Alexander trả lời. “Sau đó, tôi sẽ phối hợp với các nông dân để đảm bảo chúng ta có thể sản xuất một lượng lớn. Cuối cùng, chúng ta cần xây dựng một hệ thống phân phối hiệu quả để cung cấp thực phẩm kịp thời cho quân đội.”
“Ngươi đã suy nghĩ rất kỹ,” Henri gật đầu. “Nhưng ngươi có đủ thời gian không? Napoleon có thể tấn công bất cứ lúc nào.”
“Chúng ta không có thời gian để chần chừ. Hãy triệu tập cuộc họp ngay bây giờ,” Alexander quyết tâm.
Cuộc họp được tổ chức tại tòa nhà lớn nơi các lãnh đạo quân sự thường tụ họp. Không khí căng thẳng, nhưng Alexander cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của các lãnh đạo. Họ đã bắt đầu chấp nhận anh như một phần của nhóm.
“Kính thưa quý vị,” Alexander bắt đầu, “hôm nay tôi muốn trình bày một kế hoạch phát triển nông nghiệp để hỗ trợ cho quân đội chúng ta trong cuộc chiến chống lại Napoleon.”
“Một lần nữa, ta không cần những lý thuyết mơ hồ!” người đàn ông lớn tuổi, người đã mỉa mai Alexander trước đó, cắt ngang.
“Nhưng nếu không có nền tảng vững chắc, chúng ta sẽ không thể thắng trong cuộc chiến này,” Alexander kiên quyết. “Đầu tiên, tôi đề xuất chúng ta nên tập trung vào việc tăng cường sản xuất lúa mì và ngũ cốc. Đây là nguồn thực phẩm chủ yếu cho quân đội và cũng cần thiết cho dân chúng.”
“Tại sao không phải là thịt hoặc vũ khí?” người đàn ông khác đặt câu hỏi.
“Bởi vì, không có thực phẩm, quân đội sẽ không thể chiến đấu. Hơn nữa, nếu chúng ta có thể cung cấp đủ thực phẩm cho quân đội, chúng ta sẽ có thể tái phân phối phần dư cho dân chúng, từ đó tạo ra sự ủng hộ rộng rãi cho cuộc chiến,” Alexander giải thích.
Cuộc tranh luận diễn ra sôi nổi, nhưng cuối cùng, một lãnh đạo trẻ tuổi đứng lên và nói: “Tôi đồng ý với Alexander. Nếu chúng ta có thể đảm bảo thực phẩm cho quân đội, chúng ta có thể xây dựng một nền tảng vững chắc hơn cho cuộc chiến.”
“Rất tốt! Nếu vậy, chúng ta sẽ thử nghiệm,” người đàn ông lớn tuổi nói, vẻ không hài lòng nhưng cũng không còn kiên quyết phản đối.
Alexander cảm thấy một luồng khí mới. “Tiếp theo, chúng ta cần thiết lập một hệ thống phân phối hiệu quả. Chúng ta sẽ cần xây dựng các kho chứa thực phẩm tại những vị trí chiến lược để có thể cung cấp kịp thời cho quân đội.”
“Nếu chúng ta không có đủ tiền để xây dựng những kho chứa này thì sao?” một người khác lên tiếng.
“Tôi sẽ tìm cách để huy động nguồn vốn từ các thương nhân trong vùng. Họ sẽ hiểu rằng việc hỗ trợ cho quân đội cũng chính là hỗ trợ cho chính mình,” Alexander đáp.
Sau cuộc họp, Henri đến bên cạnh Alexander. “Ngươi đã làm tốt. Nhưng giờ chúng ta cần hành động nhanh chóng.”
“Hãy tìm những thương nhân có thể đầu tư vào kế hoạch của tôi,” Alexander nói. “Chúng ta cần nguồn vốn ngay lập tức.”
Chẳng bao lâu sau, Alexander và Henri đã có một cuộc gặp với một số thương nhân trong vùng. Họ ngồi trong một quán rượu nhỏ, nơi mà không khí đầy ắp sự căng thẳng.
“Chúng tôi cần sự hỗ trợ của các bạn để xây dựng một hệ thống phân phối thực phẩm cho quân đội,” Alexander mở lời. “Việc này không chỉ giúp đất nước mà còn giúp chính các bạn có được lợi ích lâu dài.”
“Nhưng tại sao chúng tôi lại phải mạo hiểm tiền bạc của mình cho một cuộc chiến mà chưa chắc đã thắng?” một thương nhân có vẻ nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì nếu Napoleon chiến thắng, các bạn sẽ mất tất cả,” Alexander giải thích. “Không chỉ tiền bạc, mà cả cuộc sống và sự tự do. Hãy xem đây là một đầu tư cho tương lai.”
Cuối cùng, sau nhiều cuộc thuyết phục, một nhóm thương nhân đồng ý tham gia vào kế hoạch. Họ hứa sẽ hỗ trợ tài chính để xây dựng các kho chứa và hệ thống phân phối thực phẩm.
Về đến nhà, Alexander cảm thấy nặng nề nhưng cũng đầy hy vọng. “Chúng ta đã có một bước tiến lớn,” Henri nói. “Nhưng cuộc chiến vẫn còn ở phía trước.”
“Đúng vậy. Chúng ta cần phải làm việc nhanh chóng và hiệu quả,” Alexander đáp, lòng đầy quyết tâm. “Chỉ còn vài tháng nữa, chúng ta phải sẵn sàng.”
Dưới bầu trời sáng, những cánh đồng bắt đầu lấp lánh với hy vọng. Alexander biết rằng hành trình của mình vẫn còn dài, nhưng với những bước đầu tiên vững chắc, anh tin rằng họ có thể chống lại sự tàn bạo của Napoleon và mang lại một tương lai tươi sáng hơn cho quê hương của mình.