Người thương nhân và cuộc chiến với Napoleon - Chương 4
Chương 4: Khó khăn ban đầu
Trong những tuần tiếp theo, Alexander cùng với nhóm nông dân và các thương nhân làm việc không ngừng nghỉ để hiện thực hóa kế hoạch phát triển nông nghiệp. Những kho chứa thực phẩm được xây dựng ở những vị trí chiến lược, và hệ thống phân phối bắt đầu được hình thành. Tuy nhiên, mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như Alexander mong đợi.
Vào một buổi sáng, khi Alexander kiểm tra các kho chứa, một nông dân lớn tuổi tên là Pierre tiếp cận anh với vẻ mặt lo lắng. “Alexander, chúng tôi gặp khó khăn trong việc thu hoạch. Mùa màng không như dự kiến. Có quá nhiều sâu bọ và thời tiết cũng không thuận lợi.”
Alexander cảm thấy lo lắng. “Chúng ta có thể làm gì để cải thiện tình hình? Chúng ta không thể để thực phẩm thất thoát.”
“Tôi không chắc,” Pierre đáp, ánh mắt đầy hoài nghi. “Có thể chúng ta cần phải quay lại với cách làm truyền thống. Những thay đổi này quá mạo hiểm.”
“Pierre, nếu chúng ta không kiên trì, chúng ta sẽ không bao giờ thành công,” Alexander nói, quyết tâm. “Hãy cùng nhau tìm ra giải pháp.”
Sau đó, Alexander triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với các nông dân và thương nhân. Trong không khí căng thẳng, anh nói: “Chúng ta cần phải hành động ngay bây giờ. Hãy thử nghiệm các phương pháp kiểm soát sâu bọ và bảo vệ mùa màng. Tôi sẽ tìm hiểu về những kỹ thuật hiện đại.”
“Và nếu không có hiệu quả?” một thương nhân đặt câu hỏi, vẻ mặt đầy lo ngại.
“Chúng ta sẽ phải chấp nhận rủi ro, nhưng nếu không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết được,” Alexander khẳng định. “Hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh.”
Mặc dù vẫn có sự nghi ngờ, cuối cùng mọi người đã đồng ý. Họ quyết định áp dụng các phương pháp bảo vệ mùa màng mà Alexander đã tìm hiểu.
Trong những ngày tiếp theo, Alexander làm việc không ngừng với các nông dân để triển khai các biện pháp mới. Họ sử dụng một số loại thuốc trừ sâu tự nhiên và thay đổi lịch trình tưới tiêu để cải thiện sức khỏe của cây trồng.
Nhưng khi mùa màng gần đến thời kỳ thu hoạch, thời tiết lại trở nên khắc nghiệt. Một cơn bão bất ngờ đổ bộ vào vùng đất, làm ngập các cánh đồng và phá hủy nhiều mùa màng.
“Chúng ta đã thất bại,” Pierre nói với giọng chán nản khi họ đứng giữa cánh đồng bị tàn phá. “Tất cả công sức của chúng ta đã đổ xuống sông.”
“Không! Chúng ta không thể từ bỏ,” Alexander kiên quyết. “Chúng ta cần phải tái thiết và tìm cách khắc phục. Hãy học hỏi từ thất bại này.”
Trong lúc các nông dân tỏ ra bi quan, Alexander quyết định gọi một cuộc họp khác với các lãnh đạo quân sự. “Chúng ta cần phải thay đổi cách tiếp cận. Mùa màng có thể thất bại, nhưng tinh thần của chúng ta không được phép như vậy,” anh nói.
“Hãy cho chúng ta một lý do để tin tưởng vào ngươi,” một người lãnh đạo lên tiếng. “Chúng ta không thể cho phép một thương nhân chỉ nói suông.”
“Thành quả không chỉ được đo bằng mùa màng, mà còn bằng khả năng đứng dậy sau thất bại,” Alexander đáp. “Chúng ta cần điều chỉnh kế hoạch, tập trung vào việc tạo ra một mạng lưới hỗ trợ cho các nông dân. Tôi sẽ kêu gọi sự giúp đỡ từ các thương nhân khác để cung cấp thực phẩm tạm thời cho quân đội.”
Cuộc họp diễn ra với nhiều tranh cãi, nhưng cuối cùng, một số lãnh đạo đã đồng ý với cách tiếp cận mới. “Rất tốt, chúng ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội,” người lớn tuổi nói. “Nhưng nếu điều này không thành công, hậu quả sẽ thuộc về ngươi.”
Khi rời khỏi cuộc họp, Alexander cảm thấy như mình đang mang cả gánh nặng trên vai. Anh biết rằng mình phải hành động ngay lập tức để duy trì niềm tin từ mọi người.
“Chúng ta cần huy động sự hỗ trợ từ các thương nhân khác,” Alexander nói với Henri. “Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp để kêu gọi họ giúp đỡ.”
Henri gật đầu. “Ngươi nghĩ họ sẽ nghe lời ngươi sau những thất bại vừa qua không?”
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta phải cho họ thấy rằng đây là một cơ hội, không chỉ cho quân đội mà còn cho chính họ,” Alexander khẳng định.
Cuộc họp được tổ chức trong một quán rượu đông đúc. Alexander đứng lên, nhìn vào mắt từng thương nhân. “Các bạn đã thấy mùa màng thất bại, nhưng chúng ta không thể từ bỏ. Chúng ta cần sự hỗ trợ của các bạn để tiếp tục nuôi sống quân đội và dân chúng. Điều này không chỉ là trách nhiệm mà còn là cơ hội để phát triển thương mại.”
Mặc dù một số thương nhân vẫn còn hoài nghi, nhưng cũng có những người đồng ý tham gia. Họ quyết định cung cấp thực phẩm tạm thời cho quân đội và cam kết sẽ hỗ trợ nông dân trong thời gian khó khăn này.
Khi ra khỏi quán rượu, Alexander cảm thấy một phần gánh nặng đã được gỡ bỏ. “Chúng ta đã nhận được sự hỗ trợ. Điều này sẽ giúp chúng ta vượt qua thời điểm khó khăn này,” anh nói với Henri.
“Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu,” Henri nhắc nhở. “Napoleon vẫn đang rình rập.”
“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Hãy tiếp tục làm việc và chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo,” Alexander khẳng định.
Dưới bầu trời tối, những ngọn đèn trong thị trấn bắt đầu sáng lên. Alexander biết rằng chặng đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với sự kiên trì và quyết tâm, anh tin rằng họ có thể vượt qua mọi thử thách để bảo vệ quê hương khỏi sự xâm lược của Napoleon.