Người Trong Bức Tường - Chương 1
Chương 1: Từ Hiện Đại Đến Thời Đường
Tiểu Bảo ngồi trong văn phòng, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu trên gương mặt trẻ trung, đầy sự quyết tâm. Anh đang nghiên cứu một vụ án giết người phức tạp mà mình vừa nhận. Đột nhiên, những đám mây đen kéo đến, cùng với tiếng sấm rền vang.
“Đúng là thời tiết thất thường,” Tiểu Bảo thở dài, nhấn nút lưu lại tài liệu rồi đứng dậy. “Tôi phải về trước khi mưa đến.”
Khi anh ra khỏi tòa nhà, cơn bão ập xuống như một cơn lũ. Mưa như trút nước, gió thổi mạnh làm mọi thứ xung quanh trở nên hỗn loạn. Tiểu Bảo vội vàng chạy vào một cửa hàng nhỏ để trú mưa. Khi anh bước vào, bỗng nhiên có một luồng sáng chói lòa bao trùm, khiến anh nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, Tiểu Bảo thấy mình đứng giữa một con phố nhộn nhịp. Nhưng mọi thứ xung quanh hoàn toàn khác biệt. Những người mặc trang phục cổ xưa, những ngôi nhà gỗ với mái ngói uốn cong. Anh thậm chí còn nghe thấy tiếng nhạc dân gian vọng lại từ một quán trà gần đó.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Tiểu Bảo tự hỏi, nhìn quanh trong sự hoang mang.
“Ngươi là ai?” Một giọng nói mạnh mẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Tiểu Bảo quay lại và thấy một người đàn ông trung niên, mặc bộ đồ sĩ quan quân đội, đôi mắt đầy nghi hoặc.
“Tôi… tôi là Tiểu Bảo. Tôi đến từ…” Tiểu Bảo lắp bắp, chưa biết giải thích như thế nào.
“Ngươi đến từ đâu không quan trọng. Quan trọng là, ngươi đang ở đây.” Người đàn ông nói, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đây là đâu?” Tiểu Bảo hỏi.
“Đây là Đại Đường, một triều đại hùng mạnh. Ngươi không phải là người dân ở đây, phải không?” Người đàn ông nheo mắt nhìn anh.
Tiểu Bảo bối rối. “Tôi không biết mình làm thế nào đến đây. Nhưng tôi là một luật sư. Có thể tôi có thể giúp đỡ—”
“Giúp đỡ?” Người đàn ông cười khẩy. “Ở đây, không có ai cần sự giúp đỡ từ những kẻ lạ mặt.”
Tiểu Bảo cảm thấy một nỗi lo sợ len lỏi trong lòng. “Tôi cần phải tìm cách trở về,” anh lẩm bẩm.
“Cách trở về? Ngươi có thể thử, nhưng trước tiên, hãy chứng minh rằng ngươi có giá trị,” người đàn ông nói và bỏ đi, để lại Tiểu Bảo đứng đó, lạc lõng giữa những người xa lạ.
Tiểu Bảo quyết định đi khám phá. Anh bước đi dọc con phố, nơi mà người dân bận rộn buôn bán. Một nhóm trẻ em chơi đùa, những người phụ nữ mang gánh hàng nặng nhọc, còn những người đàn ông thì cười nói vui vẻ. Mọi thứ thật kỳ diệu nhưng cũng đầy áp lực.
Bất ngờ, Tiểu Bảo nghe thấy tiếng kêu cứu vang lên từ một ngõ hẹp. Anh vội vàng chạy về hướng âm thanh đó và thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang bị một nhóm côn đồ vây quanh.
“Buông ra! Tôi không có tiền!” Người phụ nữ hét lên, vẻ mặt hoảng sợ.
“Im đi! Nếu không muốn chúng ta phải dùng đến biện pháp mạnh, hãy đưa đây tất cả đồ vật của ngươi!” Một tên côn đồ quát.
Tiểu Bảo không thể đứng nhìn. “Này! Buông cô ấy ra!” Anh hô to, lòng đầy dũng cảm.
Những tên côn đồ quay lại, ngạc nhiên khi thấy một người lạ mặt. “Ngươi là ai? Đứng yên nếu không muốn gặp chuyện không hay!” Một tên chỉ tay về phía Tiểu Bảo.
“Đứng lại! Tôi không muốn gây sự, nhưng nếu các người không buông cô ấy ra, tôi sẽ gọi người!” Tiểu Bảo rút điện thoại ra, nhưng nhận ra mình không có tín hiệu.
“Ngươi thật ngốc! Đây không phải là nơi để đùa!” Tên côn đồ xông tới.
Tiểu Bảo không còn thời gian suy nghĩ. Anh né tránh cú đánh của tên côn đồ, rồi đấm vào bụng hắn. Tên côn đồ khụy xuống, làm những tên còn lại hoảng hốt.
“Cái gì?” Một tên khác hỏi. “Hắn biết đánh nhau sao?”
“Chúng ta không thể để hắn tiếp tục!” Tên chỉ huy quát và xông vào.
Tiểu Bảo lùi lại, nhanh chóng nhìn xung quanh để tìm cách thoát. Anh thấy một chiếc gậy nằm gần đó. Nắm lấy nó, Tiểu Bảo nhanh chóng quay lại và đập vào tay tên côn đồ, khiến hắn rơi gậy.
“Chạy đi!” Tiểu Bảo hô lớn với người phụ nữ.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và cùng Tiểu Bảo chạy ra khỏi ngõ. Họ băng qua các con phố, cho đến khi cả hai dừng lại, thở dốc.
“Cảm ơn… cảm ơn anh!” Cô gái thở hổn hển. “Tôi là Lệ Hoa. Anh là ai mà lại dám can thiệp?”
“Tôi là Tiểu Bảo. Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai bị bắt nạt,” anh nói.
“Ngươi rất dũng cảm. Nhưng ở đây, không ai dễ dàng tha thứ cho kẻ lạ mặt,” Lệ Hoa cảnh báo.
“Tôi biết,” Tiểu Bảo đáp, “Nhưng tôi sẽ tìm cách chứng minh giá trị của mình.”
“Vậy thì hãy theo tôi. Có thể tôi có thể giúp đỡ ngươi,” Lệ Hoa nói với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Tiểu Bảo mỉm cười, lần đầu tiên anh cảm thấy một chút ấm áp giữa thế giới xa lạ này. Họ bắt đầu bước đi, chuẩn bị cho những thử thách phía trước.