Người Truyền Tin Thần Thánh - Chương 2
Chương 2: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
Minh cảm thấy như mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ và hỗn độn. Anh nhìn quanh văn phòng quen thuộc của mình, mọi thứ dường như vẫn không thay đổi. Nhưng trong lòng anh, mọi thứ đã hoàn toàn khác. Anh cầm chiếc vòng cổ phát sáng mà các thần thánh đã trao cho mình, cảm nhận được năng lượng từ nó và thấy yên tâm phần nào.
Khi Minh trở về nhà, anh không thể ngủ được. Cảnh tượng kỳ lạ từ không gian thần thánh và trách nhiệm mới đã khiến tâm trí anh trở nên rối bời. Đêm đó, anh nằm thao thức, không biết nhiệm vụ đầu tiên của mình sẽ ra sao.
Khi trời sáng, Minh thức dậy với cảm giác kiệt sức. Anh quyết định tự mình chuẩn bị cho cuộc phiêu lưu sắp tới. Anh mặc đồ thể thao và mang theo một vài vật dụng cần thiết. Anh lấy chiếc vòng cổ và ra ngoài, hy vọng rằng nó sẽ dẫn đường cho mình.
Khi bước ra khỏi căn hộ, Minh cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua. Đột nhiên, chiếc vòng cổ trên cổ anh phát sáng và một hình ảnh mờ ảo xuất hiện trước mắt anh. Đó là hình ảnh của một ngôi làng nhỏ bé, có vẻ như đang gặp nguy hiểm.
“Làm ơn hãy giúp đỡ!” một giọng nói yếu ớt từ hình ảnh đó vang lên. “Chúng tôi cần sự giúp đỡ của bạn!”
Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo chỉ dẫn. Anh tìm đường đến ngôi làng, và khi anh đến nơi, cảnh tượng trước mắt thật tồi tệ. Ngôi làng bị phá hủy, các ngôi nhà cháy rụi và người dân hoảng loạn chạy tán loạn.
Một con quái vật khổng lồ, với làn da màu xám và đôi mắt đỏ rực, đang tấn công ngôi làng. Minh đứng đơ ra, không biết phải làm gì. Nhưng sau đó, anh nhớ đến những lời của các thần thánh và chiếc vòng cổ.
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên của mình,” anh tự nhủ và cố gắng bình tĩnh.
Minh rút ra một thanh kiếm nhỏ mà anh nhận được từ các thần thánh và cảm nhận được sức mạnh từ nó. Hắn nắm chặt lấy thanh kiếm, hít một hơi thật sâu và lao vào trận chiến.
“Lùi lại!” Minh hét lên khi hắn tiến về phía quái vật. Con quái vật quay về phía anh, mắt nó lóe lên sự thù địch.
Minh múa kiếm một cách vụng về nhưng quyết tâm. Con quái vật đáp trả bằng cách vung móng vuốt khổng lồ về phía anh. Minh tránh được đòn tấn công và cảm nhận được sức mạnh từ thanh kiếm giúp anh nhanh nhẹn hơn. Anh quyết định tập trung vào việc tìm điểm yếu của con quái vật.
“Phải có cách nào đó để đánh bại nó,” anh nghĩ. “Nó quá mạnh, nhưng nếu mình tìm được điểm yếu…”
Minh liếc nhìn xung quanh và nhận thấy một khu vực trên lưng con quái vật có vẻ như không được bảo vệ bởi lớp da dày. Anh hít một hơi thật sâu và tập trung vào điểm yếu đó.
Anh lao về phía con quái vật, và lần này, khi nó vung móng vuốt, Minh nghiêng người để tránh đòn và đâm thẳng thanh kiếm vào điểm yếu. Con quái vật rú lên đau đớn và lảo đảo. Minh không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục tấn công vào điểm yếu cho đến khi con quái vật ngã xuống đất, không còn cử động.
Khi con quái vật đã bị đánh bại, người dân từ từ quay lại và cảm ơn Minh. Họ nhìn anh với sự biết ơn và thán phục.
“Cảm ơn bạn đã cứu chúng tôi,” một người đàn ông lớn tuổi nói. “Chúng tôi không biết làm thế nào để đáp lại sự giúp đỡ của bạn.”
Minh mỉm cười, mệt mỏi nhưng hài lòng. “Tôi chỉ làm những gì tôi có thể. Đây là nhiệm vụ của tôi.”
Trong khi người dân bắt đầu dọn dẹp đống đổ nát và sửa chữa các ngôi nhà, Minh cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Anh nhìn vào chiếc vòng cổ và tự hỏi điều gì đang chờ đợi mình trong những nhiệm vụ tiếp theo.
“Kế hoạch này có vẻ không dễ dàng,” Minh tự nhủ, “nhưng ít nhất mình đã bắt đầu trên con đường này. Mình phải chuẩn bị sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo.”
Và như thế, Minh quay về nhà, cảm thấy một phần của mình đã thay đổi mãi mãi. Anh biết rằng cuộc hành trình của mình mới chỉ bắt đầu.