Người Vệ Sĩ Của Những Giấc Mơ - Chương 2
Chương 2: Người Đầu Tiên Cần Được Giúp Đỡ
Trần Huy đứng dậy, kéo tấm rèm cửa sổ sang một bên, để ánh sáng nhạt nhòa của buổi sáng sớm tràn vào căn phòng. Bên ngoài, thành phố vẫn còn ngái ngủ, chỉ có vài bóng người đi lại trên đường. Anh biết rằng mình cần phải chuẩn bị tinh thần cho buổi gặp với Linh. Những giấc mơ của cô dường như ngày càng trở nên tồi tệ, và anh không thể phủ nhận cảm giác rằng chúng có liên quan đến những trải nghiệm kỳ lạ của mình.
Một lúc sau, Huy nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Anh quay lại và thấy Linh bước vào, đôi mắt cô đỏ hoe, đôi môi run rẩy. Cô ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện anh, đôi tay không ngừng vặn vẹo.
“Linh, em ổn chứ?” Huy hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
Linh khẽ gật đầu, nhưng sự căng thẳng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô. “Em không biết phải làm sao nữa, Tiến sĩ Huy. Những giấc mơ của em càng ngày càng trở nên thật hơn. Em cảm thấy như mình không thể thoát ra khỏi chúng.”
Huy lắng nghe từng lời của Linh, cảm nhận được sự bất an trong giọng nói của cô. “Kể cho anh nghe về giấc mơ đêm qua của em đi, Linh. Anh ở đây để giúp em.”
Linh hít một hơi sâu, cố gắng ổn định cảm xúc trước khi bắt đầu kể. “Em lại mơ thấy kẻ đó… kẻ truy sát. Nhưng lần này, hắn ở ngay trong nhà của em. Hắn đuổi theo em, và không quan trọng em có trốn đi đâu, hắn luôn tìm thấy em. Em cảm thấy sợ hãi, như thể hắn không chỉ xuất hiện trong giấc mơ, mà có thể bước vào cuộc sống thực của em bất cứ lúc nào.”
Huy im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì Linh vừa nói. Anh biết rằng những cơn ác mộng có thể gây ra cảm giác thực sự đáng sợ, nhưng có điều gì đó trong cách Linh miêu tả khiến anh cảm thấy không yên tâm.
“Linh, anh muốn thử một phương pháp mới,” Huy nói, nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh tin rằng giấc mơ của em có thể là cánh cửa dẫn đến một phần sâu kín trong tâm trí mà chúng ta chưa từng chạm tới. Nếu em đồng ý, anh muốn cùng em khám phá giấc mơ đó.”
Linh ngạc nhiên, đôi mắt cô ánh lên sự hoài nghi. “Ý anh là gì? Anh muốn bước vào giấc mơ của em sao?”
Huy gật đầu. “Đúng vậy. Anh đã nghiên cứu về khả năng kiểm soát giấc mơ, và anh tin rằng có một cách để anh có thể giúp em trực tiếp trong giấc mơ đó. Nhưng anh cần em tin tưởng anh.”
Linh do dự, nhưng rồi cô khẽ gật đầu. “Em tin anh, Tiến sĩ Huy. Nếu anh có thể giúp em thoát khỏi cơn ác mộng này, em sẽ làm bất cứ điều gì.”
Huy mỉm cười, rồi đứng dậy, lấy một chiếc lọ tinh dầu từ trên kệ sách. “Anh muốn em nằm xuống đây,” anh chỉ tay vào chiếc ghế bành dài. “Hít thở sâu và thư giãn. Anh sẽ sử dụng liệu pháp mùi hương này để giúp em dễ dàng chìm vào giấc ngủ.”
Linh làm theo lời Huy, nằm xuống và nhắm mắt lại. Huy bắt đầu xoa nhẹ tinh dầu trên cổ tay của cô, trong khi anh tự chuẩn bị tinh thần cho điều sắp diễn ra. Anh không chắc chắn hoàn toàn về những gì mình sắp làm, nhưng anh biết rằng mình phải thử.
Sau vài phút, Huy nhận thấy hơi thở của Linh trở nên đều đặn, cơ thể cô dần thả lỏng. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên trán cô và nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tâm trí vào việc bước vào giấc mơ của cô.
Mọi thứ xung quanh Huy dần biến mất, và khi anh mở mắt ra, anh đã đứng giữa một hành lang tối tăm và lạnh lẽo. Những bức tường xám xịt, không có cửa sổ, chỉ có những cánh cửa đóng kín hai bên. Hành lang kéo dài vô tận, và không khí nặng nề khiến Huy cảm thấy khó thở.
“Linh,” anh gọi nhỏ, nhưng không có ai trả lời. Huy bắt đầu bước đi dọc theo hành lang, cố gắng tìm ra dấu vết của Linh. Mỗi bước đi của anh đều tạo ra âm thanh vọng lại, như thể hành lang này là một không gian vô tận.
Khi anh đi qua một cánh cửa, đột nhiên nó mở ra với một tiếng rít chói tai. Huy dừng lại, nhìn vào bên trong và thấy Linh đang trốn dưới gầm giường trong một căn phòng nhỏ. Mắt cô mở to vì sợ hãi, nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài.
“Linh!” Huy gọi lớn, chạy vào phòng.
Linh giật mình khi nhận ra sự hiện diện của Huy. “Anh Huy? Làm sao anh vào được đây?” cô hỏi, giọng run rẩy.
“Anh ở đây để giúp em,” Huy nói nhanh. “Em hãy bình tĩnh, anh sẽ không để kẻ đó làm hại em.”
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, đôi mắt đỏ rực như lửa. Nó di chuyển chậm rãi, nhưng không ngừng tiến về phía Huy và Linh.
“Linh, hãy tin anh. Em phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình,” Huy nói, mắt vẫn không rời khỏi bóng đen kia. “Chúng ta sẽ đánh bại hắn cùng nhau.”
Linh run rẩy, nhưng cô gật đầu. Huy nắm chặt tay cô, rồi cả hai cùng bước ra khỏi căn phòng, đối diện với bóng đen. Với mỗi bước tiến, Huy cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên, như thể anh đang hút năng lượng từ chính giấc mơ này.
Khi bóng đen lao về phía họ, Huy đưa tay ra, và một luồng sáng mạnh mẽ bắn ra từ lòng bàn tay anh, đánh bật bóng đen ra xa. Hắn gào thét, rồi tan biến thành làn khói mờ ảo.
Linh đứng đó, thở hổn hển, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. “Anh đã cứu em,” cô thì thầm, nước mắt lăn dài trên má.
Huy mỉm cười, nhưng trước khi anh kịp nói thêm điều gì, mọi thứ xung quanh anh bắt đầu rung chuyển. Hành lang, căn phòng, và cả Linh đều tan biến như sương mù. Huy cảm thấy mình bị kéo trở lại thực tại, và anh bừng tỉnh trên ghế sofa.
Anh thở dốc, mắt mở to, nhưng Linh vẫn còn nằm đó, yên bình và thư thái. Những cơn ác mộng của cô dường như đã biến mất.
Huy đứng dậy, nhìn Linh với ánh mắt đầy cảm xúc. Anh biết rằng cuộc hành trình của mình chỉ mới bắt đầu, và sẽ còn nhiều điều kỳ lạ hơn nữa chờ đợi anh ở phía trước. Nhưng một điều rõ ràng: sức mạnh anh vừa sử dụng không chỉ là sự trùng hợp, mà là một khả năng thực sự. Và với sức mạnh này, anh sẽ giúp đỡ những người cần đến anh, dù phải đối mặt với bất cứ điều gì trong thế giới giấc mơ.