Nguồn Gốc Của Cây Đèn Thần - Chương 1
Chương 1: Khởi Nguyên Tại Lòng Sa Mạc
Một đêm giữa sa mạc mênh mông, khi cơn bão cát gầm rú và che lấp ánh trăng, bóng dáng một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện. Vị pháp sư già với ánh mắt sắc bén đứng giữa cơn bão dữ dội, tay nắm chặt một vật nhỏ màu đồng, ánh sáng lóe lên từ lòng bàn tay ông. Đó là một chiếc đèn nhỏ kỳ bí, có hoa văn tinh xảo, như chứa đựng bí mật hàng thế kỷ.
Giữa gió rít và cát bay mù mịt, pháp sư tự nhủ, “Cuối cùng… cuối cùng ta cũng tạo ra được vật chứa đựng quyền năng vô biên này.”
Lời nói vừa dứt, chiếc đèn bừng sáng, tỏa ra ánh vàng rực rỡ giữa cơn bão tối mịt, như một ngôi sao bừng lên trong đêm. Pháp sư mỉm cười, ánh mắt ông lấp lánh niềm vui xen lẫn sự mãn nguyện. Nhưng đằng sau ánh mắt ấy là chút lo lắng thoáng qua.
“Nhưng quyền năng này… sẽ là hiểm họa nếu vào tay kẻ xấu,” ông thì thầm, đôi mắt ánh lên sự suy tư.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ trong đêm tối, lạnh lẽo nhưng đầy quyền uy.
“Ngài sợ đứa con mà chính ngài đã tạo ra sao, Pháp sư?”
Pháp sư quay lại, thấy một bóng đen hiện ra từ trong cơn bão. Đó là bóng của một người phụ nữ cao lớn, đôi mắt sắc lạnh và cái nhìn sắc bén như muốn đâm xuyên qua ông.
“Nữ thần Sa mạc…” Pháp sư thì thầm, không giấu nổi sự kinh ngạc.
Nữ thần tiến lại gần, chiếc áo choàng đỏ như hòa vào cát, giọng bà cất lên, như lời khuyên nhủ và cảnh báo: “Ngài đã tạo ra một vật chứa đựng quyền năng vô hạn. Nhưng ngài biết rõ hơn ai hết, quyền năng vô hạn đó cần một ranh giới.”
Pháp sư gật đầu. “Đúng vậy. Ta sẽ đặt vào chiếc đèn này một lời nguyền. Mỗi người sở hữu chỉ có thể sử dụng nó đúng ba lần. Bất kỳ ai lạm dụng sẽ gánh lấy hậu quả khôn lường.”
Nữ thần nhìn ông, nở nụ cười nửa miệng. “Ngài luôn là người khôn ngoan, pháp sư. Nhưng quyền năng không tự nhiên biến mất, nó chỉ chuyển hóa. Lời nguyền này sẽ buộc mỗi người khi sử dụng phải chịu trách nhiệm cho hậu quả, ngay cả khi họ không nhận thức được điều đó.”
Pháp sư đáp lời, giọng nghiêm nghị: “Ta đã chuẩn bị cho điều đó. Chiếc đèn này không dành cho những kẻ tham lam, chỉ những ai tìm kiếm bằng cả tâm huyết và lý trí mới thực sự sở hữu nó. Họ sẽ tự tìm ra ý nghĩa sâu xa của điều ước.”
Bỗng nhiên, gió ngừng thổi, không gian trở nên im lặng kỳ lạ. Nữ thần nhìn pháp sư và chiếc đèn, rồi gật đầu tán thành.
“Vậy thì hãy làm điều ngài muốn. Chiếc đèn này sẽ mãi mãi là một biểu tượng cho sự thử thách và hy sinh,” bà nói, giọng đầy sức mạnh.
Pháp sư đưa tay lên, khẽ niệm một câu thần chú. Ngay lập tức, ánh sáng từ chiếc đèn trở nên chói lọi hơn, bao phủ cả người ông và nữ thần. Trong ánh sáng ấy, những lời nguyền được khắc sâu vào từng thớ đồng của chiếc đèn, biến nó thành một vật thiêng liêng và đầy quyền uy.
Cuối cùng, ánh sáng từ từ phai nhạt, chiếc đèn trở về hình dáng nguyên sơ, nằm yên lặng trong tay pháp sư. Ông nhìn nó, thở dài, đôi mắt đầy sự cam chịu.
“Nó sẽ sống mãi, trải qua bao thế hệ, mang theo những câu chuyện và bài học quý giá,” ông nói nhỏ, như gửi gắm vào chiếc đèn những lời cuối cùng.
Nữ thần Sa mạc bước lùi lại, ánh mắt bà dịu dàng nhưng đầy hiểu biết. “Đã đến lúc ngài phải rời khỏi đây, pháp sư. Chiếc đèn này đã hoàn thành sứ mệnh đầu tiên của nó. Hãy để thời gian làm công việc của mình.”
Pháp sư gật đầu. “Ta sẽ rời đi, để lại chiếc đèn này cho ai đủ can đảm và trí tuệ tìm thấy nó. Mỗi người đến với chiếc đèn sẽ là một hành trình của chính họ, một phép thử lòng người.”
Ông đặt chiếc đèn xuống lòng cát, để nó lấp lánh dưới ánh trăng, như thể chờ đợi ai đó sẽ đến tìm kiếm.
Nữ thần mỉm cười lần cuối, rồi tan biến vào màn đêm. Pháp sư quay lưng, rời xa nơi đó, nhưng trong lòng vẫn còn vang vọng một cảm giác kỳ lạ – niềm hy vọng rằng chiếc đèn sẽ mang đến những điều kỳ diệu, nhưng cũng là thử thách lớn lao cho những ai đủ bản lĩnh.
Khi bóng dáng pháp sư khuất xa, chiếc đèn nằm yên trong cát, như một bí mật chưa ai khám phá. Lời nguyền đã được yểm, và từ đêm đó, chiếc đèn bắt đầu hành trình của nó qua các thời đại, chờ đợi những người chủ đầu tiên.