Nguồn Gốc Của Cây Đèn Thần - Chương 2
Chương 2: Vị Hoàng Đế Tham Vọng
Nhiều thế kỷ trôi qua kể từ khi chiếc đèn thần được yểm lời nguyền trong lòng sa mạc. Chiếc đèn từng được vùi lấp dưới cát bụi, trải qua bao thăng trầm của thời gian, cho đến khi một đoàn lữ hành tìm thấy nó trong lúc di chuyển qua một con đường cổ. Không ai trong số họ biết rằng mình vừa nắm giữ một báu vật có quyền năng vô biên, và chiếc đèn dần dần lưu lạc qua tay của những thương nhân, từ vùng đất này sang vùng đất khác. Cuối cùng, nó đến được vương quốc rộng lớn của một vị hoàng đế hùng mạnh.
Hoàng đế Harim, vị vua của vương quốc Sumeria, là người đầy tham vọng. Ông đã chinh phục nhiều lãnh thổ, đẩy biên giới của mình trải dài từ sa mạc khô cằn đến những đồng bằng xanh tươi. Tuy nhiên, trong lòng, ông luôn khao khát nhiều hơn. Quyền lực và sức mạnh của ông vẫn chưa làm ông hài lòng. Ông muốn điều gì đó vượt trội, một thứ mà không vị vua nào khác có thể sở hữu. Và rồi, một ngày nọ, ông được báo cáo về chiếc đèn thần kỳ bí.
“Thưa bệ hạ,” một người lính cung kính trình bày, quỳ trước ngai vàng, “có tin đồn rằng chiếc đèn này mang theo quyền năng không thể đo đếm. Bất kỳ ai sở hữu nó sẽ có thể đạt được ba điều ước. Nó là một cổ vật từ thời xa xưa, bị lãng quên và chỉ được tìm thấy gần đây.”
Hoàng đế Harim nhướn mày đầy tò mò. “Ba điều ước? Quyền năng không thể đo đếm? Ngươi đang nói về một câu chuyện hoang đường phải không?”
“Thần cũng không biết chắc, thưa bệ hạ,” người lính trả lời, “nhưng có những câu chuyện về những người từng sở hữu nó đều đạt được điều họ mong muốn. Thần nghĩ bệ hạ sẽ muốn xem tận mắt.”
Với ánh mắt bừng lên tia hiếu kỳ, hoàng đế lập tức yêu cầu mang chiếc đèn đến. Khi chiếc đèn được đặt trước mặt ông, ông thấy rằng nó chỉ là một vật nhỏ nhắn, không có gì đặc biệt ngoài lớp đồng cũ kỹ và hoa văn cổ xưa phủ lớp bụi mờ.
“Chiếc đèn này có thể mang đến quyền năng sao?” Harim nhếch mép cười, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bị hấp dẫn bởi huyền thoại về chiếc đèn.
Chậm rãi, ông chạm tay vào bề mặt của chiếc đèn và nhẹ nhàng chà xát. Ngay lập tức, một luồng khói xanh kỳ lạ bốc lên, xoáy tròn và hình thành bóng dáng một thực thể lớn mạnh, đôi mắt sáng quắc và giọng nói trầm hùng vang lên.
“Ta là thần đèn, kẻ bảo vệ chiếc đèn thần và sẽ thực hiện ba điều ước của ngài, chủ nhân của ta,” giọng nói oai nghiêm vang lên.
Hoàng đế Harim ngạc nhiên và mừng rỡ trước cảnh tượng kỳ diệu. Ông vội vàng hỏi, “Thật sự ta có thể ước bất kỳ điều gì sao?”
Thần đèn gật đầu. “Vâng, nhưng hãy nhớ rằng mọi điều ước đều có giá của nó. Những mong muốn nhỏ bé hay tham vọng vĩ đại đều sẽ mang đến kết quả mà ngài không lường trước được.”
Harim nhếch môi cười, ánh mắt sáng lên sự kiêu ngạo. “Ta là hoàng đế của vương quốc rộng lớn nhất thế gian. Ta không sợ bất kỳ giá nào phải trả.”
Ông dõng dạc nói ra điều ước đầu tiên: “Ta ước có thể thống trị toàn bộ vùng đất xung quanh vương quốc này, để mọi người đều phải cúi đầu phục tùng trước ta!”
Thần đèn cúi đầu, đôi mắt đầy uy lực lóe sáng, và đáp lại, “Điều ước của ngài sẽ trở thành hiện thực.”
Chỉ qua một đêm, những quốc gia lân cận đột ngột suy yếu, các vị vua bỏ trốn, và người dân đồng loạt quy phục trước đế chế của Harim. Lãnh thổ của ông mở rộng nhanh chóng và quyền lực của ông càng được củng cố. Nhưng vị hoàng đế không thấy mãn nguyện. Ông muốn hơn thế.
Ông tiếp tục gọi thần đèn và ra điều ước thứ hai. “Ta ước mình trở thành người giàu có nhất thế gian, để tất cả vàng bạc, châu báu đều thuộc về ta.”
Thần đèn lại cúi đầu, và trong nháy mắt, các kho báu khắp nơi bị hút về cung điện của hoàng đế, chất thành những đống vàng chói lóa. Tuy nhiên, ông bắt đầu nhận thấy những ánh mắt ghen ghét, lòng tham của các quan thần và sự xa lánh của những người từng trung thành với ông. Họ nói rằng Harim không còn là vị vua đáng kính mà họ từng tôn thờ.
Harim nhíu mày khó chịu, nhưng ông gạt bỏ sự nghi ngờ đó, nghĩ rằng mình chỉ cần một điều ước cuối cùng để hoàn tất tham vọng.
“Thần đèn!” ông gọi lớn. “Lần này, ta muốn có quyền năng bất tử, để ta mãi mãi cai trị và tận hưởng quyền lực của mình.”
Thần đèn nhìn ông với ánh mắt lạ lùng. “Bất tử là một điều ước lớn lao, thưa bệ hạ. Ngài có chắc muốn điều đó không?”
“Ta chắc chắn,” Harim đáp không chút do dự. “Ta muốn trường tồn mãi mãi.”
Thần đèn lại cúi đầu, thực hiện điều ước cuối cùng của vị hoàng đế. Harim cảm thấy cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn, trẻ trung hơn. Ông cười vang, tưởng chừng đã chạm đến đỉnh cao quyền lực mà bất kỳ ai cũng mơ ước.
Nhưng thời gian trôi qua, Harim bắt đầu nhận ra cái giá của sự bất tử. Ông chứng kiến từng người thân yêu, những vị quan trung thành, và ngay cả thần dân của mình, lần lượt qua đời, trong khi ông vẫn không đổi thay. Vương quốc ông xây dựng dần suy yếu vì những cuộc xâm lược không ngừng, còn ông bị bỏ lại một mình giữa cung điện hoang vắng, trống trải.
Harim tìm cách gọi thần đèn một lần nữa để hủy bỏ điều ước của mình, nhưng lời nguyền đã hết tác dụng. Chiếc đèn biến mất khỏi tầm tay ông, để lại hoàng đế bất tử một mình đối diện với sự cô độc vô tận.
Đó là bài học khắc sâu về lòng tham và cái giá của quyền năng. Chiếc đèn lại tiếp tục cuộc hành trình, lạc mất khỏi vị hoàng đế và tìm đến những ai có thể học được từ những sai lầm ấy.