Ngụy Tư Mã và Kế Hoạch Tinh Xảo - Chương 2
Chương 2: Phòng Tuyến Bất Khả Xâm Phạm
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ngụy Tư Mã bắt đầu chỉ đạo việc xây dựng phòng tuyến tại điểm giao nhau của hai con sông lớn. Các tướng lĩnh và binh sĩ nhanh chóng triển khai công việc, từng người một lao vào nhiệm vụ của mình với lòng quyết tâm và sự nhanh nhẹn.
Cánh đồng trống trải trở nên nhộn nhịp với tiếng búa đập, gỗ kêu và tiếng hò reo của binh sĩ.
“Đặt cạm bẫy ở khu vực này,” Ngụy Tư Mã chỉ đạo, giọng ông vang lên mạnh mẽ và quyết đoán. “Chúng ta cần chắc chắn rằng không ai có thể vượt qua mà không bị phát hiện.”
Trương Tuấn tiến đến gần, ánh mắt lo lắng. “Ngài Ngụy, liệu chúng ta có đủ thời gian để hoàn tất công việc không? Địch có thể đến bất kỳ lúc nào.”
“Chúng ta sẽ làm được,” Ngụy Tư Mã đáp, mắt nhìn về phía xa, nơi bóng địch đang tiến đến. “Nếu chúng ta làm việc cùng nhau và nhanh chóng, chúng ta sẽ hoàn tất mọi thứ đúng thời hạn.”
Trên các vị trí chiến lược, các cung thủ được bố trí sẵn sàng, cánh cung căng tròn và mũi tên sắc bén chờ đợi. Các binh sĩ trang bị vũ khí hạng nặng cũng đã vào vị trí, sẵn sàng bảo vệ phòng tuyến.
Bên kia chiến tuyến, Đổng Thái đang tiến quân với tốc độ nhanh chóng.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi,” Đổng Thái nói, giọng hắn đầy khinh bỉ. “Ngụy Tư Mã nghĩ rằng có thể ngăn chặn ta sao? Hắn sẽ phải trả giá.”
Một tướng lĩnh của Đổng Thái, Vương Hưng, lên tiếng, “Thưa tướng quân, liệu chúng ta có cần gửi thêm trinh sát để đảm bảo an toàn không?”
Đổng Thái cười lớn, “Không cần thiết. Ngụy Tư Mã sẽ không có đủ thời gian để chuẩn bị. Chúng ta sẽ tấn công trực diện và tiêu diệt chúng.”
Trong khi đó, tại phòng tuyến của Ngụy Tư Mã, mọi thứ đã sẵn sàng.
“Đặt cạm bẫy ở đây,” Ngụy Tư Mã ra lệnh cho một nhóm binh sĩ. “Chúng ta sẽ khiến quân địch không thể nào tiến vào mà không gặp trở ngại.”
Một binh sĩ trẻ tuổi, Lý Minh, tiến đến, khuôn mặt anh ta thể hiện sự lo lắng. “Thưa ngài, tôi sợ rằng quân địch quá mạnh. Liệu chúng ta có thể chống đỡ nổi không?”
Ngụy Tư Mã đặt tay lên vai Lý Minh, ánh mắt ông đầy sự thông cảm và quyết tâm. “Lý Minh, chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng và có kế hoạch chi tiết. Hãy tin tưởng vào đồng đội và vào chính bản thân mình. Chúng ta sẽ chiến thắng.”
Đúng lúc đó, một tiếng kèn vang lên từ phía xa.
“Quân địch đến rồi!” Trương Tuấn báo động.
Ngụy Tư Mã nhìn về phía chân trời, nơi quân địch đang tiến đến như một cơn bão. Ông hít một hơi thật sâu và quay lại đối mặt với binh sĩ của mình. “Hãy sẵn sàng. Trận chiến đã đến. Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng.”
Cả chiến trường trở nên yên lặng trong giây lát, trước khi những tiếng hò reo và tiếng chân chạy vang lên, báo hiệu cuộc chiến đã bắt đầu.
Quân địch tiến vào phòng tuyến của Ngụy Tư Mã, nhưng ngay lập tức vấp phải những cạm bẫy đã được đặt sẵn. Những mũi tên bay vút từ các vị trí chiến lược, gây thiệt hại nặng nề cho quân địch.
Đổng Thái, đứng trên cao, nhìn xuống chiến trường với vẻ giận dữ.
“Hắn đã chuẩn bị tốt hơn ta tưởng,” Đổng Thái lẩm bẩm. “Nhưng ta sẽ không dừng lại. Tấn công! Tiến lên!”
Quân địch tiếp tục tiến công, nhưng mỗi bước đi của họ đều bị chặn đứng bởi sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Ngụy Tư Mã và quân đội của ông.
Ngụy Tư Mã, đứng trên đỉnh đồi, quan sát toàn bộ trận chiến với ánh mắt sắc bén. Ông biết rằng đây chỉ là khởi đầu, và cuộc chiến thực sự còn ở phía trước. Nhưng với sự chuẩn bị và lòng quyết tâm của mình, ông tin rằng họ sẽ vượt qua được mọi thử thách.
“Giữ vững phòng tuyến!” Ngụy Tư Mã hét lên, giọng ông vang xa trong không gian. “Chúng ta sẽ không để quân địch vượt qua. Chiến đấu vì quê hương, vì gia đình, và vì chiến thắng!”
Tiếng hò reo của binh sĩ vang lên khắp chiến trường, hòa vào âm thanh của trận chiến, tạo nên một khúc ca hào hùng và bi tráng.