Nhà Khoa Học Điên Lương Thiện - Chương 4
Chương 4: Hiểm Họa Gần Kề
Khi cơn bão khủng khiếp tiến gần hơn đến thị trấn, nỗi sợ hãi lan rộng khắp nơi. Người dân đổ xô đi mua thực phẩm, nước uống và các vật dụng cần thiết để chuẩn bị cho những ngày tối tăm sắp tới. Cảnh tượng hỗn loạn và tuyệt vọng khiến Victor càng thêm quyết tâm đưa “Weather Stabilizer” vào hoạt động trở lại.
Với sự giúp đỡ của những người bạn, Victor bắt đầu sửa chữa và nâng cấp thiết bị của mình. Trong quá trình đó, ông không ngừng kiểm tra và điều chỉnh các thông số để đảm bảo tính an toàn và hiệu quả. Mặc dù thời gian gấp rút và áp lực lớn, nhưng Victor và nhóm của mình vẫn kiên trì làm việc ngày đêm.
Thomas: “Victor, chúng ta cần phải nhanh chóng. Cơn bão chỉ còn cách vài giờ nữa thôi.”
Dr. Victor: “Tôi biết. Nhưng tôi phải chắc chắn rằng thiết bị này hoạt động hoàn hảo. Chúng ta không thể mắc sai lầm.”
Cuối cùng, sau nhiều giờ làm việc cật lực, Victor hoàn thành việc chuẩn bị “Weather Stabilizer”. Ông cảm thấy một sự nhẹ nhõm và hy vọng lóe lên trong lòng. Ông và nhóm của mình nhanh chóng vận chuyển thiết bị đến vị trí chiến lược, nơi có thể kiểm soát tốt nhất cơn bão.
Khi họ đến nơi, người dân bắt đầu tụ tập xung quanh, tò mò và lo lắng về những gì sắp xảy ra.
Người dân A: “Ông ta định làm gì vậy? Chúng ta có nên tin ông ấy không?”
Người dân B: “Nếu ông ấy có thể cứu chúng ta, thì tại sao không? Chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác.”
Victor nhìn quanh, thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, ông biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để chứng minh giá trị của mình. Ông bước lên và nói với đám đông.
Dr. Victor: “Tôi biết nhiều người trong các bạn không tin tưởng tôi. Nhưng xin hãy cho tôi một cơ hội. Thiết bị này có thể ngăn chặn cơn bão và bảo vệ chúng ta. Hãy tin tưởng tôi, dù chỉ một lần.”
Sự chân thành trong lời nói của Victor khiến đám đông im lặng. Một số người bắt đầu gật đầu, thể hiện sự ủng hộ. Victor quay lại với nhóm của mình và bắt đầu kích hoạt “Weather Stabilizer”. Những ánh sáng và âm thanh từ thiết bị bắt đầu phát ra, tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu nhưng đầy hi vọng.
Khi cơn bão tiến gần, “Weather Stabilizer” bắt đầu hoạt động. Các thông số trên màn hình hiển thị cho thấy thiết bị đang kiểm soát và làm giảm sức mạnh của cơn bão. Những cơn gió mạnh dần yếu đi, những đám mây đen tan dần và mưa bắt đầu giảm bớt.
Thomas: “Victor, nó đang hoạt động! Cơn bão đang suy yếu!”
Dr. Victor: “Cố gắng thêm chút nữa… Chúng ta sắp làm được rồi!”
Những phút giây căng thẳng trôi qua, cuối cùng, cơn bão tan biến hoàn toàn trước sự kinh ngạc và vui mừng của mọi người. Thị trấn được cứu thoát khỏi thảm họa kinh hoàng.
Người dân C: “Ông ấy đã làm được! Dr. Brantley đã cứu chúng ta!”
Người dân D: “Chúng ta đã sai khi không tin tưởng ông ấy.”
Victor cảm thấy một niềm hạnh phúc và tự hào trào dâng. Ông đã chứng minh được giá trị của mình và cứu được nhiều mạng sống. Tuy nhiên, ông biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên. Còn rất nhiều việc phải làm để bảo vệ thế giới khỏi những thảm họa tương lai.
Chính quyền địa phương và người dân bắt đầu thay đổi cách nhìn về Victor. Họ nhận ra rằng ông không phải là một nhà khoa học điên rồ, mà là một thiên tài lương thiện, người đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu và phát minh vì lợi ích của nhân loại.
Quan chức A: “Dr. Brantley, chúng tôi nợ ông một lời xin lỗi và lòng biết ơn sâu sắc. Từ giờ, chúng tôi sẽ hỗ trợ ông hết mình trong những nghiên cứu tiếp theo.”
Dr. Victor: “Cảm ơn các ông. Chúng ta cần phải làm việc cùng nhau để bảo vệ hành tinh này. Tôi tin rằng với sự hợp tác và quyết tâm, chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách.”
Với sự ủng hộ và hỗ trợ từ chính quyền và người dân, Victor tiếp tục hành trình của mình, nghiên cứu và phát minh những công nghệ mới để bảo vệ thế giới khỏi những thảm họa tương lai. Ông không còn là “nhà khoa học điên” nữa, mà đã trở thành một người hùng trong mắt mọi người.