Nhà Khoa Học Thời Gian - Chương 2
Chương 2: Lạc Bước Vào Quá Khứ
Marcus theo chân người đàn ông lớn tuổi đi qua những con đường lát đá của thành Rome cổ đại. Khung cảnh hùng vĩ của thành phố khiến ông không khỏi choáng ngợp. Những ngôi đền lớn, tượng đài và những con đường tấp nập người qua lại mang lại cho ông cảm giác như đang bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Marcus: “Ông có thể cho tôi biết thêm về truyền thuyết về cánh cổng thời gian không?”
Người đàn ông lớn tuổi tên là Caius, một học giả La Mã.
Caius: “Truyền thuyết nói rằng có một cánh cổng thời gian ẩn sâu trong ngôi đền của Nữ thần Fortuna, nữ thần của sự may mắn. Chỉ những người được định mệnh chọn lựa mới có thể tìm thấy và sử dụng nó.”
Marcus nghe vậy, lòng tràn đầy hy vọng nhưng cũng không khỏi lo lắng. Ông tự hỏi liệu mình có phải là người được chọn hay không.
Họ đi qua một khu chợ đông đúc, nơi Marcus nhìn thấy những người bán hàng đang bày bán đủ loại hàng hóa từ thực phẩm đến trang sức. Những tiếng gọi mời chào vang lên, tạo nên một không khí sôi động.
Caius: “Chúng ta gần tới rồi. Ngôi đền nằm ở rìa thành phố, nơi ít người lui tới.”
Sau một quãng đường dài, họ cuối cùng cũng đến trước cổng ngôi đền của Nữ thần Fortuna. Ngôi đền to lớn và uy nghiêm, với những cột đá cao vút và các bức tượng được chạm khắc tinh xảo.
Caius: “Đây rồi. Ngôi đền này đã tồn tại từ rất lâu, và chỉ những người có lòng can đảm và trí tuệ mới có thể khám phá được bí mật của nó.”
Marcus cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi bước vào ngôi đền. Bên trong, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đuốc khiến không gian trở nên huyền bí.
Marcus: “Caius, ông có chắc về điều này không? Tôi không muốn lãng phí thời gian trong khi mỗi giây trôi qua đều quan trọng.”
Caius: “Ta hiểu sự lo lắng của ngươi, nhưng đây là cơ hội duy nhất của ngươi. Hãy tin vào định mệnh.”
Họ tiến sâu vào bên trong ngôi đền, nơi có một bức tượng lớn của Nữ thần Fortuna đứng sừng sững. Caius dừng lại trước bức tượng và nói nhỏ.
Caius: “Ngươi phải tìm ra dấu hiệu của cánh cổng. Nó có thể ở bất cứ đâu xung quanh đây.”
Marcus bắt đầu kiểm tra từng góc của ngôi đền, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể dẫn ông đến cánh cổng thời gian. Sau một lúc, ông phát hiện một ký hiệu lạ khắc trên bức tường phía sau bức tượng.
Marcus: “Caius, tôi nghĩ tôi đã tìm thấy thứ gì đó.”
Caius tiến lại gần và xem xét kỹ lưỡng ký hiệu.
Caius: “Đúng rồi, đây là ký hiệu của cánh cổng thời gian. Ngươi cần phải chạm vào nó và tập trung toàn bộ năng lượng của mình.”
Marcus làm theo hướng dẫn của Caius. Khi ông chạm vào ký hiệu, một luồng ánh sáng chói lòa xuất hiện, làm cả ngôi đền rung chuyển.
Marcus: “Tôi cảm nhận được một sức mạnh lớn lao. Có lẽ đây là cách để mở cánh cổng.”
Ngay lúc đó, một cánh cổng thời gian mờ ảo hiện ra trước mắt Marcus. Nhưng khi ông chuẩn bị bước vào, một nhóm lính La Mã xông vào ngôi đền.
Lính La Mã: “Dừng lại! Ngươi đang làm gì ở đây?”
Marcus hoảng hốt nhìn về phía cánh cổng đang dần biến mất. Ông biết rằng nếu không hành động nhanh, cơ hội trở về hiện tại sẽ tan biến.
Marcus: “Caius, giúp tôi giữ chân họ! Tôi phải đi ngay bây giờ!”
Caius gật đầu và đứng chắn trước lính La Mã, cố gắng ngăn họ lại. Marcus nhắm mắt và bước nhanh vào cánh cổng, hy vọng rằng đây là con đường trở về nhà. Nhưng khi ông mở mắt ra, ông không thấy phòng thí nghiệm của mình mà thấy mình đứng giữa một nơi hoàn toàn khác biệt, một thời đại mà ông chưa từng biết đến.
Marcus: “Không… không thể nào. Mình lại mắc kẹt ở đây sao?”
Trong khi Marcus đối mặt với sự thật phũ phàng, ông hiểu rằng cuộc hành trình của mình chỉ mới bắt đầu và ông phải tìm ra cách trở về nhà, dù cho có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách đi nữa.