Nhà Khoa Học Thời Gian - Chương 6
Chương 6: Hành Trình Gian Nan
Marcus mở mắt và nhận ra mình đang đứng giữa một cảnh quan khô cằn và hoang vắng. Xung quanh ông là những cồn cát trải dài đến tận chân trời, và không có dấu hiệu của sự sống. Ông cảm thấy sự cô đơn và nỗi tuyệt vọng bắt đầu bao trùm.
Marcus: “Lại một lần nữa, mình bị lạc ở một nơi xa lạ. Mình phải tiếp tục tìm cách trở về.”
Ông bắt đầu bước đi giữa sa mạc nóng bỏng, mỗi bước đi đều là một cuộc chiến với cái nắng cháy da và cái khát không nguôi. Sau nhiều giờ đi bộ mà không thấy gì ngoài cát, Marcus cảm thấy kiệt sức và ngã quỵ xuống.
Marcus: “Mình không thể bỏ cuộc. Mình phải tìm ra cách.”
Ngay lúc đó, từ phía xa, Marcus nhìn thấy một đoàn người cưỡi lạc đà đang tiến lại gần. Ông cố gắng đứng dậy và vẫy tay gọi họ.
Một người đàn ông trong đoàn người, có vẻ là trưởng đoàn, dừng lại trước Marcus và nhìn ông với vẻ nghi ngờ.
Trưởng đoàn: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở giữa sa mạc này?”
Marcus: “Tôi là một nhà lữ hành, bị lạc đường. Xin hãy giúp tôi.”
Trưởng đoàn nhìn Marcus một lúc rồi ra hiệu cho đoàn người dừng lại.
Trưởng đoàn: “Được rồi, chúng ta sẽ giúp ngươi. Nhưng ngươi phải tuân theo quy tắc của chúng ta.”
Marcus cảm ơn và được đưa lên một con lạc đà. Đoàn người tiếp tục hành trình qua sa mạc, hướng về phía một ốc đảo. Sau nhiều giờ di chuyển, họ cuối cùng cũng đến một ngôi làng nhỏ nằm bên cạnh một hồ nước trong xanh.
Người dân làng đón tiếp Marcus và cho ông thức ăn, nước uống. Ông cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi được an toàn và không còn cảm giác cô đơn.
Marcus: “Cảm ơn các bạn rất nhiều. Tôi không biết làm sao để trả ơn các bạn.”
Trưởng đoàn: “Ngươi không cần phải trả ơn. Nhưng ngươi có thể kể cho chúng ta nghe về câu chuyện của ngươi. Làm sao ngươi lại lạc vào sa mạc này?”
Marcus bắt đầu kể lại cuộc hành trình của mình, từ lúc ông phát hiện ra cánh cổng thời gian cho đến khi bị mắc kẹt ở nhiều thời đại khác nhau. Người dân làng lắng nghe với sự kinh ngạc và tò mò.
Trưởng đoàn: “Đó là một câu chuyện thật phi thường. Nhưng ngươi có biết rằng có một truyền thuyết về một cánh cổng thời gian nằm trong sa mạc này không?”
Marcus: “Thật sao? Hãy kể cho tôi nghe thêm về truyền thuyết đó.”
Trưởng đoàn: “Truyền thuyết nói rằng có một ngôi đền cổ nằm sâu trong sa mạc, nơi có một cánh cổng thời gian. Nhưng ngôi đền này bị bảo vệ bởi những thử thách và nguy hiểm. Chỉ những người dũng cảm và thông thái mới có thể vượt qua.”
Marcus cảm thấy hy vọng tràn đầy trong lòng. Ông biết rằng mình phải tìm ngôi đền đó và thử vận may một lần nữa.
Marcus: “Tôi sẽ đi tìm ngôi đền đó. Xin hãy chỉ đường cho tôi.”
Trưởng đoàn: “Được rồi. Chúng ta sẽ dẫn ngươi đến gần đó, nhưng ngươi phải tự mình vượt qua những thử thách.”
Sáng hôm sau, đoàn người dẫn Marcus đến một vùng đất đầy đá và cát, nơi được cho là gần ngôi đền cổ. Họ tạm biệt Marcus và chúc ông may mắn.
Trưởng đoàn: “Hãy cẩn thận và giữ vững tinh thần. Ngươi sẽ cần tất cả sự dũng cảm và trí tuệ để vượt qua.”
Marcus tiếp tục hành trình một mình, đối mặt với những thử thách khó khăn. Ông phải vượt qua những đụn cát cao ngất, những cơn bão cát dữ dội, và những cái bẫy tự nhiên ẩn giấu trong sa mạc.
Sau nhiều ngày vượt qua những khó khăn, Marcus cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi đền cổ hiện ra trước mắt. Ngôi đền bị bao phủ bởi cát và thời gian, nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm và huyền bí.
Marcus: “Đây chính là nơi mình đã tìm kiếm. Ngôi đền của những thử thách.”
Ông bước vào ngôi đền, nơi ánh sáng từ những khe hở trên mái nhà rọi xuống, tạo nên một không gian linh thiêng. Marcus cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ đang bao trùm lấy mình.
Marcus: “Mình phải tìm ra bí mật của ngôi đền này. Đây có thể là cách duy nhất để trở về nhà.”
Trong khi khám phá ngôi đền, Marcus phát hiện một bức tường đá lớn với những ký hiệu cổ xưa. Ông bắt đầu giải mã những ký hiệu này, hy vọng tìm ra câu trả lời.
Marcus: “Những ký hiệu này… có lẽ chúng là chìa khóa để mở ra cánh cổng thời gian.”
Sau nhiều giờ làm việc căng thẳng, Marcus cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của những ký hiệu. Ông biết rằng mình phải thực hiện một nghi lễ đặc biệt để kích hoạt cánh cổng thời gian.
Marcus: “Được rồi, mình đã sẵn sàng. Đây là cơ hội duy nhất của mình.”
Marcus bắt đầu nghi lễ, sử dụng những vật phẩm mà ông đã mang theo từ làng. Ánh sáng chói lòa xuất hiện khi ông hoàn thành nghi lễ, và một cánh cổng thời gian hiện ra trước mắt ông.
Marcus: “Cuối cùng thì, mình đã tìm ra cách trở về.”
Ông bước qua cánh cổng với hy vọng tràn đầy trong lòng. Nhưng khi mở mắt ra, Marcus không thấy phòng thí nghiệm của mình mà thấy mình đứng giữa một nơi khác, một thời đại mới với những thách thức mới đang chờ đợi ông.