Nhà Sáng Chế Lạc Lối - Chương 1
Chương 1: Cuộc phiêu lưu bắt đầu
Ánh sáng từ các màn hình máy tính nhấp nháy liên tục trong phòng thí nghiệm, nơi kỹ sư cơ khí Lâm đang chăm chú vào công việc của mình. Tiếng động của các máy móc xung quanh và âm thanh từ bàn phím vang lên đều đặn như một bản nhạc nền, chỉ bị ngắt quãng bởi những tiếng bíp báo hiệu từ hệ thống máy tính.
“Đã hoàn thành cấu hình trường năng lượng, Lâm. Chúng ta đã sẵn sàng cho thử nghiệm đầu tiên,” Minh, đồng nghiệp của Lâm, thông báo trong khi mắt vẫn dán vào màn hình.
Lâm gật đầu, cảm nhận một chút căng thẳng trong không khí. “Tốt lắm. Kiểm tra lại các thông số lần cuối nhé. Không thể để xảy ra sai sót nào.”
Minh nhanh chóng làm theo, kiểm tra từng thông số một cách kỹ lưỡng. “Tất cả đều ổn định. Chúng ta có thể bắt đầu.”
Lâm đứng dậy, tiến đến bảng điều khiển trung tâm. Anh đặt tay lên nút khởi động, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn. Đây là khoảnh khắc họ đã chờ đợi suốt nhiều năm trời. Nếu thử nghiệm thành công, họ sẽ trở thành những người đầu tiên mở ra cánh cửa thời gian.
“Khởi động máy gia tốc,” Lâm ra lệnh. Minh bấm nút trên bàn điều khiển, và ngay lập tức, một tiếng rít lớn vang lên khi năng lượng từ máy gia tốc bắt đầu tăng lên. Các con số trên màn hình bắt đầu nhảy múa, báo hiệu sự tăng trưởng nhanh chóng của năng lượng.
“Đã đạt 80% công suất,” Minh thông báo. “Chúng ta đã gần tới mức đủ để kích hoạt trường năng lượng thời gian.”
Lâm tập trung, tay vẫn giữ chặt trên nút khởi động. “Tốt, tiếp tục tăng công suất lên 100%.”
Bất ngờ, hệ thống báo hiệu một loạt lỗi. Màn hình chớp tắt liên tục, và các con số biến mất, thay vào đó là các ký hiệu cảnh báo đỏ rực.
“Khoan đã, có điều gì đó không ổn!” Minh hét lên, cố gắng điều chỉnh lại các thông số.
Nhưng đã quá muộn. Một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên từ trung tâm của máy gia tốc, tạo ra một cơn lốc năng lượng hút tất cả mọi thứ vào nó. Lâm chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Minh trước khi mọi thứ trở nên trắng xóa.
Lâm tỉnh dậy trong một trạng thái mơ màng. Cảm giác đầu tiên anh nhận ra là cái lạnh của sương mù buổi sáng thấm qua lớp áo khoác mỏng. Anh chớp mắt vài lần, cố gắng nhìn xung quanh. Những tán cây rậm rạp vươn lên bầu trời, che lấp ánh nắng yếu ớt. Không còn tiếng máy móc, không còn phòng thí nghiệm – chỉ có tiếng chim hót và tiếng gió xào xạc qua lá.
“Minh? Minh!” Lâm gọi lớn, nhưng chỉ có tiếng vọng lại từ rừng cây. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cố gắng giữ thăng bằng, anh nhận ra rằng mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra?” Lâm lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra trong phòng thí nghiệm. Cơn lốc năng lượng, ánh sáng trắng… Anh bị cuốn vào đâu? Và Minh đâu rồi?
Lâm bắt đầu di chuyển, tìm kiếm dấu vết của đồng nghiệp. Nhưng càng đi sâu vào rừng, anh càng nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn khác biệt. Không có dấu vết của con người hiện đại, chỉ có rừng rậm và những âm thanh tự nhiên bao quanh.
Đột nhiên, từ xa, Lâm nghe thấy tiếng động khác lạ. Tiếng bước chân nặng nề, tiếng gầm gừ như của một loài thú dữ. Anh nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp sau một bụi cây rậm rạp, cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một nhóm người, mặc những bộ quần áo bằng da thú thô sơ, đang tiến lại gần. Họ mang theo vũ khí thô sơ – gậy gộc, đá sắc nhọn được mài thành đầu mũi tên. Ánh mắt họ hoang dã và đầy cảnh giác, rõ ràng là những thợ săn trong một cuộc săn mồi.
“Đây là… quá khứ sao?” Lâm thì thầm, không thể tin vào mắt mình. Nhóm người này dường như đến từ một thời đại cổ xưa, khi con người vẫn còn sống như những bộ lạc nguyên thủy. Anh cảm nhận được nỗi sợ hãi và hoang mang đang trỗi dậy trong lòng.
Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Một trong những người thợ săn dừng lại, quay đầu về phía bụi cây nơi Lâm đang ẩn nấp. Anh ta bắt đầu tiến đến gần, mắt dò xét, rõ ràng là đã phát hiện ra sự hiện diện của Lâm.
Lâm biết mình không thể trốn lâu hơn nữa. Anh quyết định bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, hai tay giơ lên cao để tỏ ý không có ý định làm hại.
“Tôi không có ý định gây nguy hiểm,” Lâm nói lớn, hy vọng họ hiểu được. Nhưng những người thợ săn chỉ nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Một người trong số họ, có vẻ là thủ lĩnh, tiến lên một bước, mũi giáo nhắm thẳng vào ngực Lâm.
“Tôi chỉ là một người lạc đường,” Lâm tiếp tục, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Tôi không muốn gây rắc rối.”
Nhưng thủ lĩnh không nói gì, chỉ nhìn Lâm với ánh mắt đầy nghi ngại. Sau một lúc im lặng căng thẳng, anh ta hạ mũi giáo xuống, ra hiệu cho Lâm đi theo họ.
Lâm biết rằng mình không có lựa chọn nào khác. Anh thở dài, bước theo nhóm thợ săn, tự hỏi điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Cuộc phiêu lưu của anh thực sự đã bắt đầu, nhưng nó hoàn toàn không giống như những gì anh đã tưởng tượng.