Nhà Sáng Chế Lạc Lối - Chương 2
Chương 2: Lạc lõng giữa thế giới mới
Lâm bước đi trong im lặng, mắt luôn cảnh giác với mọi chuyển động xung quanh. Những người thợ săn dẫn anh đi sâu vào rừng, nơi ánh sáng mặt trời chỉ còn là những tia sáng mỏng manh xuyên qua tán lá dày đặc. Mỗi bước chân dường như nặng nề hơn khi Lâm nhận ra rằng mình đang tiến vào một thế giới hoàn toàn khác biệt – một nơi mà thời gian như ngừng trôi từ hàng ngàn năm trước.
Sau một quãng đường dài, nhóm người dẫn Lâm tới một khu vực rộng mở hơn, nơi có vài căn lều được dựng lên từ cành cây và da thú. Những người phụ nữ và trẻ em trong bộ lạc đang tụ tập quanh đống lửa, mắt họ dõi theo từng động tác của những người đàn ông trở về từ cuộc săn.
Khi nhìn thấy Lâm, những người trong bộ lạc dừng mọi công việc và tập trung ánh nhìn vào anh. Những đứa trẻ thì thầm điều gì đó với nhau, còn những người lớn thì rõ ràng là nghi ngại, như thể anh là một sinh vật lạ bước ra từ bóng tối.
Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy bối rối. Anh đã từng đọc về những bộ lạc cổ đại, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình lại có thể đứng giữa họ như thế này. Mỗi khuôn mặt, mỗi cử chỉ của họ đều mang một nét gì đó nguyên sơ, hoang dã mà anh chưa từng thấy trước đây.
Người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh của nhóm thợ săn dẫn Lâm đến trước một người đàn ông già cả, rõ ràng là có địa vị cao trong bộ lạc. Ông ta mặc một chiếc áo choàng làm từ da thú, với những hoa văn khắc chìm bằng đá và xương. Ánh mắt ông sắc bén, đôi mắt sâu thẳm đầy kinh nghiệm của một người từng trải qua nhiều mùa săn.
Ông lão nói vài câu bằng một ngôn ngữ mà Lâm không hiểu, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy quyền uy. Thủ lĩnh nhóm thợ săn gật đầu, sau đó quay sang Lâm và ra hiệu cho anh ngồi xuống trước mặt ông lão.
Lâm cảm thấy hơi do dự, nhưng rồi cũng ngồi xuống, mắt đối diện với ánh nhìn của ông lão. Không khí xung quanh dường như trở nên nặng nề, khi mọi người trong bộ lạc đều chăm chú quan sát cuộc đối thoại.
Ông lão bắt đầu hỏi Lâm bằng giọng điệu nghiêm nghị, nhưng ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ. Lâm lúng túng, không biết phải trả lời thế nào. Anh chỉ có thể lắc đầu, rồi cố gắng sử dụng ngôn ngữ cơ thể để diễn đạt.
“Tôi là Lâm,” anh nói, chỉ tay vào ngực mình rồi nói lại, “Lâm.”
Ông lão gật đầu, nhưng tiếp tục hỏi thêm câu hỏi khác, giọng điệu dường như đang kiểm tra điều gì đó. Lâm lặp lại hành động của mình, nhưng anh có thể thấy rằng việc giao tiếp không tiến triển nhiều. Anh thở dài, nhận ra rằng mình cần phải tìm cách khác để giao tiếp với họ.
Lâm nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại trên các công cụ săn bắn của họ – những chiếc giáo, cung và mũi tên. Anh đứng dậy, ra hiệu rằng anh muốn xem xét chúng. Ban đầu, thủ lĩnh nhóm thợ săn có vẻ do dự, nhưng rồi cũng cho phép anh làm theo.
Lâm cầm một chiếc giáo lên, cảm nhận độ nặng và cách chế tác của nó. Anh hiểu rằng những công cụ này tuy thô sơ nhưng rất hiệu quả trong việc săn bắn. Tuy nhiên, với kiến thức cơ khí của mình, Lâm biết rằng anh có thể cải tiến chúng để trở nên hiệu quả hơn.
Anh nhìn vào mắt ông lão, rồi quay sang những người khác trong bộ lạc. “Tôi có thể giúp các người,” Lâm nói, dù biết rằng họ không hiểu ngôn ngữ của mình. Anh cúi người xuống, dùng một viên đá nhỏ vẽ lên mặt đất, mô tả cách anh có thể cải tiến giáo và cung.
Ban đầu, những người trong bộ lạc nhìn anh với vẻ bối rối. Nhưng rồi, một trong số họ – có vẻ là một thợ săn trẻ – tiến lại gần hơn, quan sát những hình vẽ của Lâm. Anh ta nhìn chăm chú vào các đường nét, sau đó quay sang ông lão và nói vài câu. Ông lão nhíu mày, nhưng rồi gật đầu, ra hiệu cho Lâm tiếp tục.
Lâm bắt đầu mô tả bằng tay, dùng các vật liệu xung quanh để làm mô hình nhỏ, giải thích cách làm sắc hơn đầu mũi tên, cách tạo ra cung có độ căng tốt hơn. Anh cẩn thận từng bước một, hy vọng rằng họ sẽ hiểu và chấp nhận ý tưởng của mình.
Cuối cùng, ông lão gật đầu một lần nữa, dường như đồng ý với những gì Lâm đang nói. Thủ lĩnh nhóm thợ săn ra hiệu cho những người khác mang đến thêm nguyên liệu – đá, da thú, cành cây – để Lâm có thể bắt đầu làm mẫu thử.
Công việc bắt đầu, và Lâm cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Dù tình hình vẫn còn nhiều điều bất ổn, ít nhất anh đã tìm ra một cách để hòa nhập và chứng tỏ giá trị của mình với bộ lạc. Nhưng trong lòng, anh vẫn không ngừng lo lắng về cách tìm đường trở về thời đại của mình. Chỉ có điều, để tồn tại ở đây, anh biết rằng mình cần phải trở thành một phần của thế giới này trước.
Buổi tối dần buông xuống, nhưng ánh sáng từ đống lửa giữa làng vẫn rực sáng. Lâm ngồi cạnh đống lửa, cùng với những người thợ săn khác, tiếp tục công việc chế tác. Mọi người xung quanh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh, nhưng ánh mắt họ đã không còn sự nghi ngại như trước.
Khi ánh lửa bập bùng phản chiếu trên mặt anh, Lâm cảm nhận được sự cô đơn và nỗi nhớ nhà đang len lỏi trong lòng. Nhưng anh biết rằng cuộc phiêu lưu này mới chỉ bắt đầu, và con đường phía trước còn rất nhiều điều không thể đoán trước.
Với chương này, Lâm đã bắt đầu bước chân vào cuộc sống mới trong bộ lạc cổ xưa, đồng thời cũng bắt đầu hành trình tìm hiểu và thích nghi với thế giới này. Câu chuyện tiếp tục mở ra với những thách thức mới đang chờ đợi anh phía trước.