Nhà Sáng Chế Thần Kỳ - Chương 1
Chương 1: Sự Chuyển Mình Bí Ẩn
Phòng thí nghiệm của Ethan Carter tràn ngập ánh sáng của đèn huỳnh quang và âm thanh của các thiết bị điện tử đang hoạt động. Các màn hình máy tính sáng rực, hiển thị hàng loạt số liệu và đồ thị. Ethan, một nhà phát minh nổi tiếng với những sáng chế kỳ diệu, đang cắm cúi làm việc bên một thiết bị kỳ lạ mà anh vừa hoàn thành. Đó là một cỗ máy hình trụ bằng kim loại, với các bộ phận cơ khí và đèn LED lấp lánh.
“Chỉ còn chút nữa thôi,” Ethan tự nhủ, điều chỉnh các cài đặt trên bảng điều khiển.
Đột nhiên, thiết bị phát ra một ánh sáng chói lóa. Ethan nhíu mày, cố gắng xoay chuyển các nút điều khiển nhưng ánh sáng ngày càng mạnh hơn, làm cho toàn bộ phòng thí nghiệm trở nên mờ ảo. Một cơn lốc xoáy ánh sáng cuốn lấy anh, khiến Ethan không thể phản ứng kịp.
“Cái gì thế này?” Ethan la lên, nhưng giọng nói của anh bị nuốt chửng trong tiếng ầm ầm của cơn lốc.
Khi ánh sáng mờ dần, Ethan thấy mình nằm trên mặt đất, bốn bề im lặng và yên bình. Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn xung quanh. Cảnh vật trước mắt hoàn toàn khác biệt với phòng thí nghiệm hiện đại của anh. Xung quanh là những cây cối to lớn, bãi cỏ xanh mướt và một ngôi làng nhỏ với các túp lều bằng da thú và gỗ.
Ethan tiến đến gần một túp lều. Trong khi anh đi, anh cảm thấy một ánh mắt dõi theo mình. Một người đàn ông cao lớn với làn da rám nắng và bộ đồ bằng da thú bước ra từ trong túp lều, nhìn Ethan với vẻ mặt nghi ngờ.
“Bạn là ai?” Người đàn ông hỏi bằng một ngôn ngữ mà Ethan không hiểu, nhưng âm điệu và cử chỉ của anh ta rõ ràng là đầy nghi ngờ.
Ethan cố gắng đáp lại bằng cử chỉ. Anh chỉ vào chính mình và rồi chỉ vào người đàn ông. “Tôi là Ethan. Tôi không biết mình ở đâu.”
Người đàn ông nhìn Ethan một lúc, rồi gọi một nhóm người khác ra. Những người này đều mặc trang phục tương tự và cầm theo các công cụ thô sơ như đá và gỗ. Một phụ nữ trong nhóm bắt đầu trò chuyện với người đàn ông, giọng nói của cô cũng đầy lo lắng.
“Chúng tôi không hiểu bạn nói gì,” người phụ nữ nói với giọng an ủi. “Nhưng bạn có vẻ lạ lẫm. Có phải bạn là người từ bên ngoài không?”
Ethan nhìn vào ánh mắt của họ, nhận thấy sự hoài nghi nhưng cũng có chút tò mò. Anh quyết định cố gắng giao tiếp với họ bằng cách sử dụng các cử chỉ đơn giản. Anh chỉ vào một cái cây gần đó và cố gắng giải thích cách làm lửa.
Người đàn ông gật đầu, nhìn vào cái cây rồi chỉ vào Ethan với vẻ bối rối. “Làm thế nào bạn có thể làm lửa?”
Ethan mỉm cười, cảm thấy vui vì có thể giao tiếp được. Anh lấy ra một cái que và một viên đá từ ba lô của mình, rồi bắt đầu làm thử. Sau một lúc, một đốm lửa nhỏ xuất hiện. Những người trong bộ lạc há hốc miệng ngạc nhiên và vỗ tay.
“Wow, điều này thật tuyệt vời!” người phụ nữ nói, nở nụ cười đầy ngưỡng mộ. “Chúng tôi cần lửa để nấu ăn và giữ ấm.”
Ethan cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết. “Đúng vậy. Lửa rất quan trọng. Nó giúp bạn sống sót trong môi trường hoang dã này.”
Người đàn ông nghiêng đầu, rồi gật đầu với vẻ hiểu biết. “Bạn đến đây có mục đích gì? Tại sao bạn lại ở đây?”
Ethan thấy mình cần phải giải thích rõ ràng hơn. Anh chỉ vào bầu trời, rồi chỉ vào các công cụ trong ba lô của mình. “Tôi từ xa đến. Tôi muốn giúp đỡ các bạn. Có nhiều cách để cải thiện cuộc sống của các bạn.”
Nhóm người trong bộ lạc nhìn nhau, rồi trưởng làng tiến đến và vỗ vai Ethan. “Nếu bạn thực sự muốn giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ rất biết ơn. Chúng tôi cần nhiều cải tiến để sống tốt hơn trong môi trường này.”
Ethan gật đầu, cảm thấy hào hứng với thử thách phía trước. “Tôi sẽ làm hết sức mình. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra những thay đổi tích cực.”
Với sự đồng ý của bộ lạc, Ethan bắt đầu lên kế hoạch cho những cải tiến đầu tiên. Anh không biết điều gì đang chờ đón mình, nhưng anh biết rằng mình đã đặt chân vào một cuộc hành trình kỳ diệu và đầy thách thức.