Nhân chứng mất tích - Chương 1
Chương 1: Bóng Đêm Đầu Tiên
Màn sương mờ dày đặc như muốn nuốt chửng cả thành phố. Ánh đèn đường lập lòe trong đêm tối không đủ để xua tan sự u ám đang bao trùm mọi thứ. Quan điều tra Trần Phong ngồi trong văn phòng của mình, đôi mắt mệt mỏi dán chặt vào chồng tài liệu cao ngất trước mặt. Những tờ giấy trắng đen xen lẫn những ghi chú đỏ chói – bằng chứng về một vụ án tham nhũng khổng lồ mà anh đã theo đuổi suốt nhiều tháng nay.
Trần Phong khẽ nhíu mày khi nhìn lướt qua tên những quan chức cấp cao đang bị cáo buộc. Mỗi cái tên đều gắn liền với một câu chuyện đen tối của quyền lực và tiền bạc. Nhưng tâm điểm của vụ án là Minh Tuấn, trợ lý riêng của một trong những quan chức đó. Anh ta không chỉ là người biết mọi thứ mà còn nắm giữ những bằng chứng có thể lật đổ cả hệ thống.
Tuy nhiên, chỉ còn đúng một tuần trước khi phiên tòa diễn ra, Minh Tuấn đã biến mất. Không để lại dấu vết, không lời từ biệt. Trần Phong biết rõ rằng nếu không tìm ra Minh Tuấn trước ngày ra tòa, toàn bộ vụ án sẽ sụp đổ.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Cộc cộc!”
“Vào đi,” Phong lạnh lùng đáp.
Cánh cửa mở ra, một viên cảnh sát trẻ bước vào, khuôn mặt đầy lo lắng.
“Thưa sếp, có tin tức mới về Minh Tuấn. Chúng tôi vừa nhận được thông tin rằng anh ta có thể đang ở ngoại ô thành phố. Một người dân đã nhìn thấy một người giống anh ta trong một khu nhà tồi tàn.”
Phong đứng dậy ngay lập tức, ánh mắt sáng lên với hy vọng mong manh.
“Chuẩn bị xe. Chúng ta đi ngay bây giờ,” anh ra lệnh, không để mất thêm một giây nào.
Đường phố ngoại ô vắng vẻ, hầu như không có ai qua lại. Chiếc xe của Trần Phong lướt đi trong đêm tối, ánh đèn pha rọi qua những dãy nhà lụp xụp. Bên cạnh anh là Dũng, viên cảnh sát trẻ vừa báo tin.
“Sếp nghĩ sao về chuyện này?” Dũng hỏi, giọng đầy căng thẳng.
“Tôi không chắc. Nhưng nếu đúng là Minh Tuấn, chúng ta không thể để lỡ cơ hội,” Phong đáp lại, mắt vẫn dán chặt vào con đường phía trước. “Cậu biết rồi đấy, vụ này không chỉ là về một vụ tham nhũng đơn thuần. Nó còn liên quan đến rất nhiều mạng lưới ngầm, và Minh Tuấn là mắt xích quan trọng nhất.”
Dũng khẽ gật đầu, không dám nói thêm. Cả hai chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng động cơ xe vang lên đều đặn trong không gian tĩnh mịch.
Khi họ đến khu vực ngoại ô, nơi những ngôi nhà tồi tàn nằm san sát nhau, Phong cảm nhận được bầu không khí u ám khác thường. Cả khu vực tối đen như mực, chỉ có vài bóng đèn mờ nhạt hắt ra từ các cửa sổ.
Họ dừng xe trước một căn nhà cũ kỹ, tường bong tróc và cửa sổ đã mục nát. Trần Phong liếc nhìn Dũng.
“Đây là nơi mà người dân báo cáo,” Dũng thì thầm.
Phong gật đầu, cả hai bước ra khỏi xe và tiến đến gần cửa nhà. Phong đưa tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ mục.
“Cộc cộc!”
Không có ai trả lời. Phong thử gõ thêm lần nữa, lần này mạnh hơn. Vẫn không có hồi âm. Anh nhìn Dũng và ra hiệu. Cả hai đều sẵn sàng cho mọi tình huống.
Phong đẩy nhẹ cửa, cánh cửa lập tức kêu kẽo kẹt rồi từ từ mở ra. Bên trong căn nhà tối om, chỉ có một chiếc đèn dầu nhỏ đang leo lắt cháy trên bàn, tạo ra những cái bóng dài ngoằng quái dị trên tường.
“Minh Tuấn?” Phong gọi nhỏ, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
Họ bước vào trong. Trần Phong quét mắt khắp căn phòng, không có ai ở đó, nhưng có dấu hiệu rõ ràng của một cuộc sống tạm bợ. Quần áo vương vãi trên sàn, một số đồ dùng cá nhân rải rác khắp nơi.
“Anh nghĩ chúng ta đến muộn rồi sao?” Dũng hỏi, giọng lo lắng.
Phong không trả lời ngay, anh tiến đến gần bàn và phát hiện một chiếc điện thoại cũ nằm trên đó. Anh cầm nó lên và thấy rằng có một tin nhắn chưa mở. Ngay khi định mở điện thoại, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau nhà. Phong và Dũng lập tức giơ súng, sẵn sàng đối phó.
“Ra khỏi đó ngay!” Phong hét lớn.
Không có tiếng đáp lại, nhưng bóng đen phía sau cửa bắt đầu di chuyển. Phong lao về phía đó, mở cửa và thấy một người đàn ông đang trốn sau chiếc tủ gỗ. Anh ta gầy gò, mặt đầy sợ hãi.
“Đừng bắn! Đừng bắn! Tôi không liên quan gì đến vụ này!” Người đàn ông van xin.
Phong bước lại gần, súng vẫn chĩa thẳng vào anh ta. “Anh là ai? Minh Tuấn đâu?”
Người đàn ông run rẩy lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi chỉ là người sống tạm ở đây. Có một người đàn ông thuê chỗ này cách đây vài ngày, nhưng hôm qua anh ta bỏ đi rồi. Tôi thề là tôi không biết gì hơn!”
Phong im lặng một lúc, rồi hạ súng. “Cậu có thấy anh ta nói gì không? Anh ta có để lại gì không?”
Người đàn ông lắc đầu. “Anh ta chỉ nói rằng mình đang bị truy đuổi và cần một chỗ ẩn náu. Tôi không hỏi nhiều. Anh ta trông rất lo lắng.”
Phong đứng thẳng dậy, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng. Minh Tuấn vẫn còn sống, nhưng giờ thì anh ta ở đâu? Và tại sao lại biến mất đúng vào lúc này?
Anh biết rằng vụ án này không chỉ là về tham nhũng. Còn có điều gì đó lớn hơn, đáng sợ hơn đang xảy ra, và anh phải tìm ra sự thật trước khi quá muộn.