Nhiệm Cụ Của Nhà Khảo Cổ Trẻ - Chương 2
Chương 2: Tìm Kiếm Manh Mối
Bình minh ló dạng trên sa mạc, ánh nắng đầu tiên chiếu rọi qua những dãy núi cát, biến nơi đây thành một cảnh tượng hùng vĩ. Catherine thức dậy sớm, cảm nhận hơi thở của buổi sáng sa mạc. Cô nhìn quanh khu trại, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hành trình.
“Chào buổi sáng, Catherine,” John vẫy tay, mang đến một cốc cà phê nóng hổi.
“Cảm ơn, John,” Catherine mỉm cười, nhận lấy cốc cà phê. “Tớ đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.”
Họ ngồi lại với nhau, nhìn ngắm bản đồ cổ mà Catherine đã tìm thấy trong thư viện đại học. Trên bản đồ, có những dấu hiệu mờ nhạt chỉ ra một khu vực chưa được khám phá. Đây chính là điểm mà họ hướng đến.
“Mọi người đã sẵn sàng chưa?” Mahmoud hỏi, bước tới với vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy nhiệt huyết.
“Chúng tôi đã sẵn sàng,” Catherine đáp lại, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm.
Họ bắt đầu lên đường, để lại khu trại phía sau. Chiếc xe jeep lao nhanh trên cát, tiến về hướng mà bản đồ chỉ ra. Cả nhóm im lặng, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, nhưng tất cả đều chung một mục tiêu: khám phá kim tự tháp chưa được biết đến này.
“Một kim tự tháp không có trên bản đồ chính thức. Nếu chúng ta tìm thấy nó, đây sẽ là một phát hiện lớn,” Catherine nói, mắt nhìn chăm chú vào bản đồ.
“Nhưng tại sao lại chưa từng có ai phát hiện ra nó?” John thắc mắc, mắt anh nhìn ra xa xăm.
“Sa mạc là một nơi rất rộng lớn và đầy bí ẩn. Có thể do vị trí xa xôi hoặc những khó khăn trong việc tiếp cận,” Mahmoud trả lời, giọng nói ông vang lên trong không gian yên tĩnh của sa mạc.
Cả nhóm dừng lại ở một điểm mà bản đồ chỉ ra có một dấu hiệu quan trọng. Họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh, đào bới và nghiên cứu từng mẫu đất, từng tảng đá. Catherine cảm thấy tim mình đập mạnh, mỗi khi họ phát hiện ra một manh mối mới, cô lại cảm thấy mình gần hơn với mục tiêu.
“Nhìn này, Catherine!” John gọi lớn, tay anh chỉ vào một tảng đá có khắc những ký tự cổ đại.
Catherine chạy tới, mắt cô mở to kinh ngạc. “Đây là chữ tượng hình Ai Cập cổ đại. Có lẽ chúng ta đang đi đúng hướng.”
Họ tiếp tục tiến tới, theo dấu vết của những ký tự cổ. Càng đi sâu vào sa mạc, những dấu hiệu càng trở nên rõ ràng hơn. Catherine cảm thấy như mình đang bước vào một cuộc phiêu lưu kỳ diệu, nơi mỗi bước đi đều đưa cô gần hơn với bí ẩn của kim tự tháp.
Buổi trưa, họ dừng lại nghỉ ngơi dưới bóng mát của một tảng đá lớn. Catherine ngồi xuống, mở ra cuốn sổ ghi chép và ghi lại những gì họ đã phát hiện được. Mahmoud và John thảo luận về các giả thuyết và kế hoạch tiếp theo.
“Tớ nghĩ chúng ta đang rất gần rồi, John,” Catherine nói, giọng cô đầy hy vọng. “Chỉ cần kiên nhẫn và tiếp tục tìm kiếm, chúng ta sẽ tìm thấy kim tự tháp.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể bỏ cuộc bây giờ,” John đồng tình, ánh mắt anh rực sáng.
Cả nhóm lại lên đường, tiếp tục hành trình của mình. Mặt trời dần lặn, nhưng sự nhiệt huyết và quyết tâm của họ không hề giảm đi. Cuộc phiêu lưu mới chỉ bắt đầu, và Catherine biết rằng cô đang tiến gần hơn đến mục tiêu của mình từng ngày, từng giờ.
“Mọi người, nhìn kìa!” Mahmoud đột nhiên gọi lớn, tay ông chỉ về phía trước.
Catherine nhìn theo hướng chỉ tay của Mahmoud. Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, một hình dáng mờ nhạt của một công trình cổ hiện ra trước mắt họ. Trái tim cô đập mạnh, và một nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
“Đó là… một kim tự tháp!” Catherine thốt lên, giọng cô không giấu nổi sự phấn khích.
Cuộc phiêu lưu của họ đã bắt đầu có kết quả. Catherine cảm thấy mình đã tiến một bước gần hơn đến việc chứng minh năng lực của mình, và cô biết rằng những khám phá lớn đang chờ đợi phía trước.