Nhịp Đập Của Istanbul - Chương 1
Chương 1: Giới thiệu về Thành phố
Cảnh tượng Istanbul vào thế kỷ 16 thật rực rỡ và hỗn loạn. Những con phố đông đúc với người bán hàng, tiếng rao hàng, và những mảnh ghép văn hóa từ khắp nơi trên thế giới. Dr. Elias bước ra từ cánh cửa bệnh viện lớn, hít một hơi thật sâu không khí mang theo mùi gia vị, hoa quả và hơi thở của biển cả. Ông, một bác sĩ Do Thái, luôn cảm thấy cái nặng nề của những cuộc xung đột tôn giáo và văn hóa đan xen xung quanh mình.
“Elias! Vào đây nhanh!” Một giọng nói quen thuộc gọi ông. Đó là Layla, y tá trẻ tuổi và tràn đầy nhiệt huyết, đang đứng bên ngoài phòng khám, mắt nhìn về phía ông với vẻ lo lắng.
“Chuyện gì vậy, Layla?” Dr. Elias hỏi, khi ông bước vào bên trong, nơi các bệnh nhân đang chờ đợi.
“Chúng ta có một trường hợp khẩn cấp. Một bệnh nhân bị thương trong một cuộc bạo loạn gần đây,” cô nói, ánh mắt không rời khỏi ông.
“Đưa tôi đến ngay,” ông ra lệnh, cảm thấy nhịp đập của thành phố, nơi căng thẳng đang gia tăng.
Họ nhanh chóng đến phòng cấp cứu, nơi một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên giường bệnh, mặt đầy máu. “Làm ơn… cứu tôi,” anh ta rên rỉ, giọng nói yếu ớt.
“Anh ấy là người Hồi giáo,” Layla thì thầm, ánh mắt lo lắng.
Dr. Elias nhìn vào mắt người bệnh. “Chúng tôi sẽ giúp anh. Cần thêm băng và các dụng cụ y tế,” ông nói, chỉ huy các y tá xung quanh. Anh ta cần được chăm sóc ngay lập tức.
“Khi tôi nói với họ rằng bác sĩ sẽ chữa trị, họ đã nổi giận,” Layla nói, trông như muốn khóc. “Họ không muốn bác sĩ Do Thái chữa trị cho người Hồi giáo.”
Dr. Elias thở dài. “Chúng ta không thể để điều đó ngăn cản chúng ta cứu sống một con người. Đưa tôi băng và thuốc,” ông quyết định, và bắt tay vào công việc.
Thời gian trôi qua chậm chạp khi Dr. Elias chăm sóc cho bệnh nhân. Họ đã khâu vết thương và làm sạch các vết thương khác. Cuối cùng, người đàn ông tỉnh dậy. “Tôi… tôi không thể tin được,” anh nói, nhìn Dr. Elias với sự ngạc nhiên và biết ơn.
“Đừng lo lắng. Bạn đã an toàn rồi,” Dr. Elias nói nhẹ nhàng.
“Nếu họ biết rằng bác sĩ Do Thái đã cứu tôi, tôi sẽ không an toàn,” anh ta nói với vẻ sợ hãi.
“Elias, liệu anh ấy có nên ở đây không?” Layla thì thầm, vẻ lo âu trên khuôn mặt.
“Chúng ta phải giữ anh ta ở lại cho đến khi anh ấy hồi phục. Chúng ta sẽ tìm cách bảo vệ anh ấy,” Dr. Elias quyết tâm.
Khi đêm xuống, Dr. Elias và Layla tiếp tục chăm sóc cho bệnh nhân. Họ nói chuyện với nhau, xây dựng tình bạn giữa những khác biệt. “Tại sao anh chọn nghề bác sĩ, Elias?” Layla hỏi, trong khi băng bó một vết thương khác.
“Tôi muốn cứu người. Tôi thấy nỗi đau và sự khổ sở xung quanh mình, và tôi không thể đứng nhìn,” Dr. Elias trả lời, ánh mắt tràn đầy đam mê.
“Nhưng tại sao lại là bác sĩ? Có rất nhiều nghề khác,” Layla hỏi.
“Vì y học có thể vượt qua mọi rào cản. Nó không phân biệt tôn giáo hay văn hóa,” ông nói, và một tia hy vọng lấp lánh trong mắt.
Vài ngày trôi qua, người bệnh hồi phục dần dần nhưng vẫn lo sợ. Một hôm, Dr. Elias ngồi bên giường, trong khi Layla đi lấy thuốc. “Tôi không thể cảm ơn đủ,” người bệnh nói. “Nhưng nếu ai đó biết, tôi sẽ không còn nơi nào an toàn.”
“Đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ giữ bí mật,” Dr. Elias trấn an, nhưng bên trong ông biết rằng điều đó không dễ dàng.
Khi Layla quay lại, cô mang theo một túi thuốc và nhìn chằm chằm vào người bệnh. “Mọi người trong cộng đồng của tôi sẽ không tha thứ nếu biết bạn đã được chữa trị bởi một bác sĩ Do Thái,” cô thừa nhận.
“Tôi không thể chọn nơi nào để được cứu sống,” người bệnh nói, sự quyết đoán lấp lánh trong đôi mắt.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi tiếng ồn bên ngoài bệnh viện trở nên lớn hơn. Dr. Elias đi ra ngoài nhìn thấy một đám đông đang tụ tập. “Có chuyện gì xảy ra vậy?” ông hỏi một người quen.
“Họ đang biểu tình chống lại những bác sĩ không phải Hồi giáo,” người đó trả lời, ánh mắt lo ngại.
Dr. Elias quay lại bên trong, cảm thấy nỗi lo lắng dâng trào. “Chúng ta phải tìm cách đưa anh ấy ra khỏi đây an toàn,” ông nói với Layla.
“Nhưng làm thế nào?” cô hỏi, ánh mắt hoang mang.
“Chúng ta sẽ đưa anh ấy ra khỏi cửa sau và cho anh ấy một cái áo choàng của tôi. Anh ấy sẽ giả vờ là một trong những y tá,” Dr. Elias nghĩ ra kế hoạch.
Khi âm thanh của đám đông bên ngoài vang vọng, Dr. Elias và Layla làm việc nhanh chóng. Họ đưa người bệnh vào một chiếc áo choàng và nhẹ nhàng dẫn anh ta ra khỏi cửa sau. Mọi thứ diễn ra như trong một giấc mơ, với mỗi bước đi đầy hồi hộp.
“Nhanh lên!” Layla thúc giục khi nghe thấy tiếng la ó và tiếng bước chân gần hơn.
Khi họ đến gần cổng ra, một người đàn ông từ đám đông tiến lên. “Đứng lại!” anh ta quát. Dr. Elias cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng anh không thể dừng lại.
Người bệnh thì thầm, “Tôi không thể làm điều này.”
“Bạn có thể,” Dr. Elias thì thầm trở lại, ánh mắt kiên định.
Cuối cùng, họ thoát ra khỏi bệnh viện và hòa vào đám đông đang biểu tình. Họ đã làm được! Nhưng lòng họ vẫn đầy lo lắng và nỗi sợ hãi về tương lai. Trong cái thành phố xinh đẹp nhưng đầy mâu thuẫn này, tình bạn và lòng dũng cảm của họ đã giúp cứu sống một con người, nhưng liệu họ có thể tiếp tục đối mặt với những thử thách phía trước?
Dr. Elias nhìn Layla và cười. “Chúng ta đã làm điều không thể, bạn biết không?”
Cô mỉm cười trở lại, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trong đôi mắt. “Nhưng chúng ta vẫn còn nhiều điều phải đối mặt,” cô nói.
“Đúng vậy,” Dr. Elias đồng ý. “Nhưng ít nhất, hôm nay chúng ta đã làm một điều tốt.”
Trong những ngày tiếp theo, họ sẽ phải đối mặt với những quyết định khó khăn, nhưng lúc này, sự tự tin và hy vọng lấp lánh trong mắt họ, như ánh sáng của Istanbul giữa những bóng tối của xung đột văn hóa.