Nhịp Đập Của Istanbul - Chương 3
Chương 3: Căng Thẳng Tôn Giáo
Khi ánh sáng của ngày mới ló dạng, Dr. Elias, Layla và Aydin ngồi lại để bàn bạc kế hoạch cụ thể. Yusuf đang ngồi ở góc phòng, gương mặt anh đầy lo lắng và sợ hãi. Mỗi tiếng động bên ngoài đều khiến anh nhảy dựng lên.
“Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa,” Aydin bắt đầu, ánh mắt nghiêm nghị. “Họ có thể đến bất cứ lúc nào.”
Layla gật đầu. “Chúng ta cần phải làm cho đám đông mất dấu Yusuf. Một người nào đó cần phải ở lại để tạo ra sự phân tán chú ý.”
Dr. Elias nhìn Aydin. “Có ai trong cộng đồng của bạn có thể giúp không? Ai đó có thể nói chuyện với đám đông và dẫn họ đi xa khỏi đây?”
Aydin trầm tư một chút rồi nói, “Có một người bạn cũ, Kemal. Anh ấy từng là một nhà lãnh đạo tôn giáo trong khu phố và có ảnh hưởng nhất định. Nếu anh ấy chịu giúp, có thể chúng ta sẽ có cơ hội.”
“Vậy chúng ta phải tìm Kemal ngay lập tức,” Layla nói, giọng đầy quyết tâm.
Họ quyết định rằng Aydin sẽ đi gặp Kemal, trong khi Dr. Elias và Layla ở lại với Yusuf. Trước khi Aydin rời đi, Dr. Elias đưa cho anh một chiếc áo choàng. “Để anh che giấu danh tính khi ra ngoài,” ông nói.
Aydin cảm ơn và ra khỏi nhà. Dr. Elias và Layla bắt đầu trò chuyện với Yusuf để trấn an anh. “Yusuf, hãy cố gắng giữ bình tĩnh. Chúng ta sẽ tìm ra cách để cứu bạn,” Dr. Elias nói, cố gắng xoa dịu sự lo lắng của anh.
“Tôi không muốn trở thành nguyên nhân cho sự rắc rối của các bạn,” Yusuf nói, giọng anh yếu ớt.
“Chúng ta không thể để bạn một mình. Bạn là một phần của chúng ta bây giờ,” Layla an ủi.
Khi Aydin rời khỏi nhà, anh đi qua những con phố đông đúc. Bầu không khí vẫn đầy căng thẳng sau cuộc bạo loạn trước đó. Những người dân đều cảnh giác, ánh mắt họ lướt qua nhau với sự nghi ngờ. Aydin cảm nhận được áp lực nặng nề khi đi bộ đến nhà Kemal.
Khi đến nơi, anh gõ cửa. Một lát sau, Kemal mở cửa. “Aydin! Cậu đến đây có chuyện gì?” anh hỏi, khuôn mặt ngạc nhiên.
“Ai đó đang gặp nguy hiểm. Chúng ta cần sự giúp đỡ của anh,” Aydin nói, đi thẳng vào vấn đề. “Một bệnh nhân Hồi giáo đang lẩn trốn vì đã được chữa trị bởi một bác sĩ Do Thái. Họ đang tìm kiếm anh ấy.”
Kemal chớp mắt. “Cậu không thể nghiêm túc được. Nếu họ biết, cả cậu và tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta không thể đứng yên. Tôi biết rằng anh có thể giúp,” Aydin nài nỉ, giọng nói của anh đầy sự khẩn thiết.
Kemal suy nghĩ một lúc, rồi thở dài. “Được rồi, tôi sẽ giúp. Nhưng chúng ta phải có kế hoạch.”
Trong khi đó, ở nhà, Dr. Elias và Layla bắt đầu cảm thấy sự hồi hộp. Layla nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những người dân vẫn tụ tập và bàn tán về cuộc bạo loạn. “Liệu Aydin có trở về an toàn không?” cô hỏi, lo lắng.
“Chúng ta chỉ có thể hy vọng,” Dr. Elias trả lời, nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy không yên.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Cả hai người nhìn nhau, tim họ đập mạnh. “Ai đó?” Dr. Elias gọi.
“Tôi đây!” Aydin trả lời ngay sau đó, nhanh chóng mở cửa và bước vào. “Tôi đã gặp Kemal. Anh ấy đồng ý giúp.”
“Nhưng làm thế nào?” Layla hỏi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Ai đó sẽ đứng ra làm đại diện cho Yusuf và nói rằng anh ấy đã rời khỏi thành phố. Kemal sẽ nói với đám đông rằng có tin tức về một kẻ nổi loạn đang ẩn náu gần đây, và họ cần phải tìm kiếm,” Aydin giải thích.
Dr. Elias gật đầu, một ý tưởng nảy ra trong đầu. “Chúng ta cần phải làm cho đám đông tập trung vào một cái gì đó khác. Nếu Kemal có thể tạo ra sự hoang mang, chúng ta sẽ có thời gian để đưa Yusuf ra khỏi đây.”
Cả ba người cùng nhau lên kế hoạch. Layla sẽ ở lại nhà với Yusuf, trong khi Aydin và Kemal sẽ đến gặp đám đông. Trước khi rời đi, Dr. Elias nhìn Layla. “Hãy nhớ, chúng ta đang làm điều này không chỉ vì Yusuf mà còn vì tất cả những người khác cũng cần được cứu chữa.”
“Em hiểu,” Layla đáp, nhưng vẫn cảm thấy nỗi lo trong lòng.
Khi Kemal và Aydin đến gần đám đông, mọi người đã tụ tập thành một nhóm lớn, họ đang bàn tán sôi nổi. Kemal tiến lên phía trước và nâng cao giọng nói. “Mọi người! Tôi có tin tức quan trọng!”
Đám đông lập tức lặng đi, ánh mắt họ hướng về phía Kemal. “Có một kẻ nổi loạn đang ẩn náu ở gần đây. Chúng ta cần phải tìm kiếm và xử lý hắn ngay lập tức,” Kemal tuyên bố.
Aydin đứng bên cạnh, cố gắng giữ vững tinh thần. “Đúng vậy! Chúng ta không thể để thành phố này bị đe dọa bởi những kẻ như vậy!”
Căng thẳng lan tỏa trong không khí. Một số người trong đám đông bắt đầu bàn tán về việc tìm kiếm, trong khi những người khác tỏ ra nghi ngờ.
“Chúng ta phải hành động ngay bây giờ!” một người đàn ông lớn tuổi hét lên.
Trong khi đó, Dr. Elias và Layla đang giữ cho Yusuf bình tĩnh. “Chúng ta sẽ ra ngoài ngay khi có cơ hội. Bạn cần phải chuẩn bị,” Dr. Elias nói, đôi mắt tràn đầy quyết tâm.
“Tôi sợ hãi. Nếu họ tìm thấy tôi, tôi sẽ không sống sót,” Yusuf nói, giọng nói lấp lửng giữa sự sợ hãi và sự bất lực.
“Yusuf, hãy nhớ rằng bạn không đơn độc. Chúng tôi sẽ đứng bên bạn,” Layla an ủi.
Quay trở lại với Kemal và Aydin, đám đông đang bắt đầu rối loạn. “Chúng ta cần phải phân tán mọi người,” Aydin thì thầm với Kemal.
“Đúng. Tôi sẽ nói với họ rằng tôi đã nhìn thấy một người đàn ông khả nghi ở hướng bắc. Họ sẽ bị phân tâm,” Kemal đáp.
“Đi nhanh lên!” Aydin nhấn mạnh, và họ bắt đầu hành động.
Kemal nâng cao giọng. “Tôi vừa thấy một người đàn ông khả nghi đi về hướng bắc! Nếu chúng ta không hành động ngay, thành phố này sẽ bị đe dọa!”
Đám đông lập tức bắt đầu di chuyển về hướng bắc, để lại đằng sau những nghi ngờ về sự thật. Aydin và Kemal hối hả trở lại, hy vọng rằng họ sẽ kịp thời cứu Yusuf.
Dr. Elias và Layla nhận thấy sự yên tĩnh bên ngoài. “Có lẽ họ đã đi rồi,” Layla thì thầm, ánh mắt đầy hy vọng.
“Chúng ta phải đi ngay bây giờ,” Dr. Elias đáp.
Họ từ từ mở cửa, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào căn phòng tối tăm. Khi họ bước ra, một cảm giác tự do và hồi hộp xâm chiếm tâm trí họ. Họ biết rằng vẫn còn nhiều thách thức phía trước, nhưng ít nhất, hôm nay họ đã chiến thắng một trận chiến.
Trên đường đi, Layla nắm chặt tay Yusuf, cảm nhận được sự lo lắng trong lòng anh. “Chúng ta sẽ cùng nhau, và mọi thứ sẽ ổn thôi,” cô an ủi.
Yusuf nhìn vào mắt Layla và Dr. Elias, biết rằng họ đã làm tất cả để cứu anh. Cảm giác biết ơn tràn ngập trong lòng anh. “Cảm ơn các bạn. Tôi không biết phải làm gì nếu không có các bạn,” anh nói, giọng nói tràn đầy sự cảm kích.
Và giữa những căng thẳng và lo lắng, một tia hy vọng lóe lên trong lòng họ. Họ đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Họ phải đối mặt với những khó khăn lớn hơn đang chờ đợi họ trong những ngày tới. Nhưng ít nhất, họ đã tìm thấy sức mạnh trong tình bạn và lòng dũng cảm.