Nhịp Đập Của Istanbul - Chương 5
Chương 5: Tìm Kiếm Giải Pháp
Thành phố Istanbul vẫn sôi động với những âm thanh thường nhật, nhưng trong lòng Dr. Elias, Layla và Yusuf, những lo lắng chưa bao giờ nguôi ngoai. Sau khi rời khỏi nhà bác sĩ Ibrahim, họ đã có được sự an toàn tạm thời cho Yusuf, nhưng áp lực từ bên ngoài vẫn đè nặng lên họ.
“Chúng ta cần một kế hoạch,” Dr. Elias nói khi ba người ngồi lại trong căn phòng nhỏ của nhà trọ. “Chỉ cần một sai sót nhỏ, mọi thứ có thể sụp đổ.”
Layla nhìn Yusuf, người đang ngồi trên ghế, nét mặt vẫn lo lắng. “Yusuf, anh có biết ai trong cộng đồng có thể giúp đỡ không? Một người nào đó có thể nói chuyện với những người khác và thuyết phục họ về tình trạng của anh?”
Yusuf nhắm mắt, cố gắng nhớ lại. “Có một người bạn cũ, Hassan. Anh ấy là một trong những người đáng tin cậy trong cộng đồng. Nếu ai có thể giúp, có thể là anh ấy.”
Dr. Elias gật đầu. “Vậy chúng ta cần phải tìm Hassan. Layla, em có biết địa chỉ của anh ấy không?”
“Có, nhưng để gặp anh ấy, chúng ta sẽ phải rất cẩn thận,” Layla đáp. “Cộng đồng đang trong tình trạng nhạy cảm. Nếu ai đó thấy chúng ta, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.”
Họ quyết định sẽ đi tìm Hassan vào sáng hôm sau, khi mọi người còn đang bận rộn với công việc thường ngày. Trước khi ngủ, Layla vẫn không ngừng lo lắng. “Nếu ai đó nhìn thấy chúng ta cùng nhau, liệu điều đó có làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn không?” cô hỏi Dr. Elias.
“Chúng ta sẽ phải giả vờ rằng Yusuf là một người bạn mới, một du khách qua đường. Nếu ai đó hỏi, chúng ta có thể nói rằng anh ấy đang tìm hiểu về văn hóa nơi đây,” Dr. Elias an ủi.
Yusuf gật đầu, mặc dù cảm thấy lo lắng. “Tôi không muốn gây rắc rối cho các bạn. Tôi chỉ muốn được an toàn.”
“Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ bảo vệ anh,” Layla nói, và họ đã có một giấc ngủ không yên.
Sáng hôm sau, bầu không khí trở nên tươi sáng hơn với ánh nắng mặt trời. Layla, Dr. Elias và Yusuf quyết định mặc quần áo bình thường để hòa nhập với đám đông. Trước khi rời khỏi nhà, Dr. Elias nhấn mạnh: “Hãy nhớ, giữ bình tĩnh và làm theo kế hoạch.”
Họ ra khỏi nhà trọ và đi bộ đến khu phố nơi Hassan sống. Con đường đông đúc với những người bán hàng và tiếng rao hàng làm họ cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng trong lòng họ vẫn lo lắng về việc gặp Hassan.
Khi đến nơi, Layla gõ cửa nhà Hassan. Một lát sau, cửa mở ra và Hassan xuất hiện, ánh mắt nghi ngờ. “Layla! Cậu đến đây có chuyện gì?” anh hỏi, nhìn quanh để chắc chắn không có ai theo dõi.
“Hassan, chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh,” Layla nói, giọng điệu khẩn thiết. “Đây là Dr. Elias, bác sĩ của tôi, và đây là Yusuf, một người bạn đang gặp rắc rối.”
Hassan nhìn Yusuf với ánh mắt nghi ngờ. “Tại sao tôi phải giúp một người Do Thái?” anh hỏi.
Dr. Elias đứng lên, sự quyết tâm hiện rõ trên gương mặt. “Bởi vì tôn giáo không phải là điều quan trọng trong tình huống này. Chúng ta đang nói về một mạng sống. Yusuf đã bị thương và cần sự giúp đỡ.”
Hassan trầm tư trong giây lát, rồi cuối cùng cũng gật đầu. “Được rồi. Tôi sẽ giúp, nhưng chúng ta cần phải cẩn thận. Tôi sẽ nói với mọi người rằng Yusuf là một người bạn của tôi từ xa. Chúng ta cần một kế hoạch để đưa anh ấy ra khỏi đây.”
“Chúng ta cần tạo ra sự hoang mang trong cộng đồng,” Dr. Elias đề xuất. “Nếu có một tin tức nào đó có thể khiến mọi người chú ý, có thể chúng ta sẽ có thời gian để đưa Yusuf đến nơi an toàn.”
“Đúng vậy,” Layla đồng ý. “Nếu có một sự kiện nào đó, mọi người sẽ tập trung vào đó thay vì tìm kiếm.”
Hassan suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có một lễ hội nhỏ sắp diễn ra trong khu phố. Nếu chúng ta có thể làm cho mọi người tin rằng có một điều gì đó nghiêm trọng xảy ra trong lễ hội đó, có thể chúng ta sẽ có thời gian.”
“Có thể nào tạo ra một sự kiện mà mọi người đều phải chú ý không?” Dr. Elias hỏi.
“Chúng ta có thể tạo ra một tin đồn về một vụ bắt giữ một kẻ tội phạm nào đó. Mọi người sẽ chú ý và tụ tập,” Hassan đáp.
“Nhưng chúng ta phải rất cẩn thận với điều này. Nếu tin tức bị phát hiện là giả, hậu quả có thể rất nghiêm trọng,” Layla nói, giọng nói đầy sự lo lắng.
“Tôi hiểu, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác,” Hassan khẳng định.
Với kế hoạch trong tay, họ bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội. Hassan bắt đầu nói chuyện với một số người trong cộng đồng, tạo ra sự nghi ngờ và thu hút sự chú ý của họ. Trong khi đó, Dr. Elias và Layla chăm sóc cho Yusuf, đảm bảo rằng anh được nghỉ ngơi và không bị phát hiện.
Khi buổi lễ bắt đầu, bầu không khí trở nên sống động với những tiếng nhạc, tiếng cười và ánh đèn. Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn lo lắng về kế hoạch. Họ biết rằng nếu kế hoạch không thành công, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Khi lễ hội đang diễn ra, Hassan bước ra giữa đám đông và bắt đầu nói to. “Mọi người! Tôi vừa nhận được tin rằng có một kẻ tội phạm đang lẩn trốn trong khu vực này! Chúng ta cần phải cẩn thận!”
Mọi người bắt đầu quay lại, những ánh mắt tò mò nhìn về phía Hassan. “Kẻ tội phạm nào?” một người trong đám đông hỏi.
“Nghe nói hắn đã đánh cắp một số tài sản quý giá và đang tìm nơi ẩn náu,” Hassan trả lời, giọng nói đầy sự nghiêm trọng.
Đám đông bắt đầu tụ tập lại gần Hassan, những người khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, tạo ra một bầu không khí hồi hộp.
Dr. Elias, Layla và Yusuf đứng ở một bên, theo dõi mọi thứ diễn ra. “Chúng ta có thể đi bây giờ không?” Layla hỏi, lo lắng nhìn về phía đám đông.
“Chờ một chút nữa,” Dr. Elias nói. “Chúng ta cần đảm bảo rằng đám đông không quay lại đây.”
Khi Hassan tiếp tục nói chuyện và thu hút sự chú ý của mọi người, Dr. Elias cảm thấy một tia hy vọng. “Có thể đây là cơ hội của chúng ta,” ông nói.
Cuối cùng, đám đông trở nên cuồng nhiệt với tin tức mới. Mọi người bắt đầu di chuyển về hướng mà Hassan chỉ để tìm kiếm kẻ tội phạm. “Bây giờ!” Dr. Elias nói, và cả ba người lập tức bước ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình.
Khi họ đi về phía cửa ra, Dr. Elias cảm thấy tim mình đập mạnh. “Nhanh lên! Chúng ta cần phải ra khỏi đây trước khi mọi người quay lại.”
Layla nắm chặt tay Yusuf, cảm giác hồi hộp trong lòng. Họ đi nhanh qua các con phố, từng bước đi đều nhẹ nhàng nhưng vội vàng. Cuối cùng, họ ra khỏi khu vực đông đúc và bước vào một con hẻm nhỏ.
“Khi nào thì chúng ta có thể dừng lại?” Yusuf hỏi, gương mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng.
“Chúng ta phải đi xa khỏi khu vực này đã,” Dr. Elias trả lời, “Đến khi mọi thứ ổn định hơn.”
Khi họ đến được một nơi an toàn, Dr. Elias quay lại nhìn Layla và Yusuf. “Chúng ta đã làm được! Nhưng còn một chặng đường dài phía trước.”
Yusuf thở phào, cảm giác như một khối nặng nề đã được gỡ bỏ. “Cảm ơn các bạn. Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu không có sự giúp đỡ của các bạn.”
“Chúng ta sẽ luôn đứng bên nhau,” Layla nói, ánh mắt đầy sự quyết tâm. “Chúng ta đã vượt qua được một thử thách, nhưng vẫn còn nhiều điều cần làm.”
Và với lòng quyết tâm đó, họ bắt đầu hành trình tiếp theo, với hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy sự an toàn và tự do trong thành phố đầy bất ổn này.